"Lâu Hà" đầy tự tin, vừa rạng sáng đã xông vào phòng Cố Trầm. Cậu ta ngồi xổm bên giường, áp má vào lòng bàn tay Cố Trầm, làm điệu bộ đáng yêu như tôi vẫn làm.
Tim tôi đóng băng. Toang rồi! "Lâu Hà" chắc đã xem hết ký ức giữa tôi và Cố Trầm. Dáng vẻ này, thần thái này, đến tôi còn ngẩn ngơ ba giây.
Quả nhiên, Cố Trầm mở mắt, nụ cười vẫn dịu dàng như mọi khi. Tôi đờ đẫn nhìn "Lâu Hà" đẩy xe lăn dạo vườn. Cậu ta khéo léo dẫn dắt câu chuyện về thời thơ ấu của Cố Trầm, rồi tự nhiên chuyển sang chủ đề Cố Ngôn.
Cố Trầm mỉm cười lịch thiệp, gật đầu lắng nghe. Ánh nắng, khu vườn, lùm cây xanh mướt... cùng hai người đàn ông đang thầm thì. Tất cả quá đỗi quen thuộc và hài hòa.
Đến tôi cũng hoang mang. Như thể mình chỉ là kẻ ngoài cuộc vô dụng.
"Lâu Hà" cười tươi hơn: "Em nghĩ kỹ rồi, không truy c/ứu vụ b/ắt c/óc nữa. Dù sao Cố Ngôn cũng là em họ anh, em không muốn anh mang gánh nặng tâm lý."
Vớ vẩn!
Tôi chống nạnh gào thét: "Cậu hào phóng lắm nhỉ! Lúc Cố Ngôn b/ắt c/óc tôi sao không thấy áy náy? Đồ đạo đức giả, cút xéo ngay!"
Cố Trầm cười khẩy: "Vậy em muốn thế nào?"
"Chúng ta rút đơn kiện đi. Trong nhà hòa thuận vạn sự hưng."
"Nhà?" Cố Trầm lặp lại, như không hiểu.
"Lâu Hà" nắm ch/ặt tay Cố Trầm, quỳ một gối trước xe lăn: "Tổ ấm nhỏ của chúng ta mà."
Tay tôi xuyên qua hai người, chỉ biết giậm chân gào: "Aaaaa buông ra! Ai thèm có nhà với cậu! Đây là chồng tôi, đừng có..."
Chưa dứt lời, Cố Trầm bật cười khàn khàn: "Ý em là tha cho Cố Ngôn, tốt nhất cả nhà họ Lâm cũng tha luôn, phải không?"
"Lâu Hà" mặt cứng đờ, nói ngọt: "Em không có ý đó. Em chỉ không muốn anh tà/n nh/ẫn quá. Mẹ anh dưới suối vàng biết chuyện anh đối xử với Cố Ngôn thế này, sẽ không vui đâu."
"Không phải sao?"
Cố Trầm ngả người ra xa, rút tay về: "Không những không nên tống Cố Ngôn vào tù, trái lại, tôi nên để nó tống tôi vào ngục.”
"Hơn nữa, toàn bộ tài sản của tôi cũng nên giao cho nó. Lâm Ngữ và Cố Ngôn sẽ giẫm lên công ty ta gây dựng, sống no ấm hạnh phúc.
"Đây chẳng phải là cái kết các người sắp đặt cho tôi sao?"
"Lâu Hà" mặt biến sắc, định bỏ chạy nhưng chân không còn sức, ngã sóng soài: "Anh... anh làm gì tôi thế?"
"Chút th/uốc mê thôi." Cố Trầm thong thả giơ cây kim kẹp giữa ngón tay, nhìn chằm chằm "Lâu Hà".
"Chỉ cần trả lại người ấy, tôi có thể không truy c/ứu Cố Ngôn."
"Sao... sao anh nhận ra?"
Cố Trầm cười lạnh: "Vì ánh mắt của cậu bẩn thỉu. Khi em ấy nhìn tôi, niềm vui trong mắt sắp trào ra ngoài. Vả lại, em ấy chẳng bao giờ nói mấy lời hoa mỹ này. Lời lẽ tuy thô nhưng đáng yêu."
Tôi vừa cảm động vừa tức: "Thô" là sao? Lời thô nhưng lý không thô!
Cố Trầm đẩy xe đến gần, cúi đầu như q/uỷ dữ: "Vậy, trả em ấy về đây.”
"Tôi đâu muốn làm! Cái nhiệm vụ tồi tệ này tôi chán ngấy rồi!" "Lâu Hà" gầm gừ:
"Trả ngay! Một thằng đi/ên với đồ ng/u thiếu n/ão, hai người đúng là xứng đôi!"
Cố Trầm gật đầu, thậm chí tươi cười: "Cảm ơn, tôi cũng nghĩ vậy."