Tim tôi đ/ập thình thịch, lý ra ngưỡng cửa nhà tôi không cao lắm, đàn ông chỉ cần nhấc chân là bước vào được. Thế mà hắn thử mấy lần đều không vào nổi.
Tôi nhớ lời các cụ trong làng nói, người sống mới bước qua được ngưỡng cửa, người ch*t thì không thể. Tôi lùi lại hai bước theo phản xạ.
Gã đàn ông vẫn cúi đầu cố bước qua ngưỡng, tiếng mũi giày đ/ập vào thềm nhà càng lúc càng lớn: "Thình thịch! Thình thịch!"
Tôi nói: "Ông cháu không có nhà, bác về trước đi ạ?"
Hắn ngẩng lên liếc tôi, ánh mắt toát lên vẻ q/uỷ dị. Hắn nhe răng cười: "Nhóc con, chân ta không tiện, dắt ta vào sân đi, ta cho kẹo."
Vừa dứt lời, hắn vươn tay về phía tôi. Khoảnh khắc hắn giơ tay, tôi mới kịp nhìn rõ bàn tay ấy. Bàn tay hắn nhuốm đầy m/áu, bùn đất và lá mục. Móng tay tím ngắt, đen sạm như vừa bò lên từ nấm mồ.
Tôi từng nghe các cụ kể, đường núi quanh co sau làng thường xuyên xảy ra t/ai n/ạn ch*t người. Xe lao xuống vực, người ch*t thảm không kịp ngáp. Phần lớn là dân ngoại tỉnh, nhà nghèo nên x/á/c vứt lại chân núi, chẳng ai thu nhặt.
Gã đàn ông khiến tôi kh/iếp s/ợ. Hắn dường như không phải người trần mắt thịt. Tôi định đóng cổng nhưng nhìn thấy đôi mắt hung á/c của hắn, lại không dám làm.
Tôi lùi thêm hai bước, lí nhí: "Bác tự vào đi, cháu vào nhà đợi."
Nói xong, tôi ba chân bốn cẳng chạy về phòng, không dám ngoái lại. Tôi đóng sập cửa phòng, dí mặt vào cửa sổ ngó ra sân. Gã đàn ông vẫn đứng đó hằm hè nhìn vào nhà như mang h/ận th/ù sâu nặng.
Hắn dùng chân đ/á liên hồi vào ngưỡng cửa. Tiếng "thình thịch" vang lên chói tai. Không biết đ/á bao lâu, hắn mới bỏ đi.
Tôi co ro trong phòng, không dám bước ra. Đêm khuya, tiếng bước chân vang ngoài sân. Tôi nhìn qua khe cửa sổ - ông bà đã về. Tôi vội trượt xuống giường, mở toang cửa phòng.
"Ông ơi! Bà ơi! Sao giờ mới về?", tôi hỏi.
Người ông lấm đầy bụi vàng, trên tóc cũng phủ lớp đất mỏng như vừa chui lên từ gò hoang. Ông thở hồng hộc: "Xuống núi trượt chân ngất xỉu, may có bà đến tìm không thì ông..."
Bà nhíu mày ngắt lời: "Thôi im đi! Đừng tiết lộ thiên cơ nữa, họa đoản thọ đấy. Tôi xuống bếp hâm lại thức ăn."
Ông gật đầu, lưng khom khom bước vào phòng.
Một lát sau, bà bưng mâm thịt gà vào. Bà xoa má tôi: "Cát Tường, sao mặt cháu tái mét thế? Có chuyện gì rồi à."
Tôi thút thít: "Vừa rồi có gã mặt lệch đến nhà, bảo tìm ông nhờ lái xe. Cháu mời vào sân đợi nhưng hắn không bước nổi ngưỡng cửa."
Nghe đến đó, mặt ông biến sắc. Ông nắm ch/ặt vai tôi: "Hắn mặt mũi thế nào? Mắt to hay nhỏ?"
Chưa bao giờ tôi thấy ông hoảng hốt đến vậy. "Dạ... mắt to ạ."
Ông bà nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh hãi.
Bà run giọng: "Ông ơi, Triệu Xuân Sinh ch*t từ năm ngoái rồi còn gì? Hắn không nghe lời ông, cứ cố lái xe đêm mưa bão qua đèo."