"Gọi anh đi, em gọi là anh sẽ thả em ra."
Tôi không chịu, hắn liền nghĩ đủ trò hành hạ tôi, nhất định phải mài cho tôi chịu không nổi, nghẹn giọng gọi "anh" thì mới chịu buông tha.
Nhưng đôi lúc, dù tôi đã gọi rồi hắn cũng không lập tức buông ra, mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi môi tôi, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Tôi đ/á hắn một cái, hắn mới như vừa tỉnh mộng, vội vã bỏ chạy khỏi phòng tôi.
Tôi không phải đồ ngốc.
Ý hắn với tôi thế nào, một hai lần đầu không cảm nhận được, nhưng thời gian dài rồi, sao không hiểu nổi.
Còn vì sao hắn không chọc thủng lớp màn này, tôi cũng biết.
Hắn muốn đợi đến khi tôi trưởng thành mới nói.
Hắn luôn nhẫn nhịn.
Sớm muộn cũng sẽ không kìm được.
Sau đó tôi quen bạn gái trên mạng, trò chuyện hơn hai năm, đến năm mười tám tuổi thì yêu nhau, vừa ổn định năm nhất đã chuẩn bị gặp mặt.
Tôi nghĩ rằng tôi đã có người yêu, Triệu Dụ Tắc đại khái cũng sẽ từ bỏ.
Chỉ là không ngờ, sự tình cuối cùng lại trở nên thế này.
Tính toán thời gian, tôi và bạn gái quen trên mạng chính thức yêu nhau cũng đã nửa năm, vậy chẳng phải là tôi và Triệu Dụ Tắc đã yêu nhau nửa năm rồi sao?
Vừa nghĩ đến sự thật này, tôi lập tức tỉnh táo hẳn.
Phòng tối không có cửa sổ, chỉ một cánh cửa sắt đóng ch/ặt, không lọt nổi tia sáng.
Ánh đèn ngủ đầu giường rất mờ, tôi chỉ nhìn rõ khu vực quanh giường.
Không biết có phải sở thích kỳ quái của hắn không, hắn đổi toàn bộ ga giường, vỏ chăn thành màu đen.
Tôi mặc áo sơ mi trắng nằm trên đó, trông vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Toàn thân tôi đ/au nhức, tôi thử cử động bàn chân, tiếng xích sắt lạch cạch vang lên bên tai.
Tôi bất giác thở dài, không biết Triệu Dụ Tắc còn định đi/ên cuồ/ng đến khi nào.
Đang ngẩn người, cánh cửa phòng tối bỗng mở.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi thấy Triệu Dụ Tắc bưng bát cháo bước về phía mình.
Từ tối hôm qua đến giờ, không biết đã bao nhiêu tiếng trôi qua, tôi đói không chịu nổi.
Nhìn bát cháo hải sản hấp dẫn, tôi giơ tay định đón lấy.
Tay vừa chạm đến, Triệu Dụ Tắc đã né đi.
Tôi nhíu mày, ngơ ngác nhìn người đàn ông.
Ngay sau đó, một thìa cháo được đưa đến miệng tôi.
Tôi không từ chối, ngoan ngoãn ăn.
Cháo thơm ngon, rất hợp khẩu vị.
Đợi một lúc không thấy động tĩnh, tôi bực bội liếc hắn.
"Muốn đút thì đút nhanh lên, đừng có lề mề."
Như bị thái độ nóng nảy của tôi chọc cười, hắn cúi người hôn tôi, khẽ cười: "Muốn ăn nữa không?"
"Gọi 'anh' đi, anh sẽ đút cho em."