Nói mãi nói mãi, Hách Mộng đề xuất tối nay muốn tôi cùng xem phim kinh dị.

"Em muốn xem bộ phim kinh dị đó lâu lắm rồi, nhưng chỉ có một mình nên sợ lắm không dám xem!"

Hách Mộng vừa nói, vừa lẩm nhẩm tối nay em ấy sẽ mang bắp rang bơ, khoai tây miếng, gà rán tới nhà tôi, ở cùng với tôi.

Nhưng tôi nhớ tới tờ giấy Hách Soái để lại trước khi ra ngoài, nên đã từ chối em ấy.

Mà lý do tất nhiên là buổi tối Hách Soái muốn gọi video với tôi, nếu như người mắc bệ/nh sạch sẽ như anh ấy biết tôi nhân lúc anh ấy không có nhà mà bày bừa chắc chắn sẽ tức ch*t mất.

Nghe tôi nói vậy, Hách Mộng lại trợn mắt với tôi

"Sao cái gì chị cũng nghe anh ấy hết thế! Chị thế này là bị thao túng rồi đó có biết không?"

"Chị ấy à, thật sự là ngày nào đó bị anh ấy gi*t cũng không biết luôn đấy!"

Nhưng bất kể Hách Mộng nói như nào, tôi vẫn từ chối yêu cầu của em ấy, Hách Mộng tức gi/ận nói tôi đây không phải yêu đương với anh trai mình, vốn dĩ là b/án cho Hách Soái làm nô lệ.

Đối với điều này, tôi chỉ cười cho qua.

Tôi tuân thủ quy tắc của Hách Soái, không chỉ là vì yêu...

Thế nhưng điều lạ lùng là khi sắp đến 12 giờ đêm đó, tôi chuẩn bị đi ngủ sau khi "báo cáo" với Hách Soái như thường lệ, thì vào lúc này lại nhận được cuộc gọi của Hách Mộng.

"C/ứu, c/ứu em với!"

"Kiều Kiều, bên ngoài có kẻ gi*t người!"

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa cũng bắt đầu reo chuông inh ỏi.

"Ting tong ting tong! Ting tong ting tong!"

Mà trong camera giám sát cho thấy trên khuôn mặt tròn của Hách Mộng đã túa đầy mồ hôi.

Em ấy vừa bấm chuông cửa, vừa la hét với camera.

"Kiều Kiều, mau mở cửa!"

"Có, có người muốn gi*t em!"

Em ấy vừa nói vừa rơi nước mắt không ngừng.

Còn tôi chỉ nhìn cảnh tượng trước mặt chứ không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn đồng đồng hồ - đã 12 giờ đêm rồi.

"Mộng Mộng, chị có nhà không? Mau mở cửa, mau mở cửa!"

"Hắn ta sắp tới rồi! Hắn ta sắp tới rồi!"

Rõ ràng là cách một tấm cửa, thế nhưng tiếng la hét thảm thiết của Hách Mộng cứ giống như ở ngay bên tai tôi vậy.

Đối mặt với tình cảnh thế này, tôi vẫn lựa chọn không quan tâm, bởi vì...

"Sau 12 giờ tuyệt đối không được ra ngoài."

"Tuyệt đối không được cho Hách Mộng vào nhà chúng ta!"

Trong lúc hoang mang, dường như tôi nhìn thấy một bàn tay kéo Hách Mộng đi qua màn hình camera, nháy mắt em ấy đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn sót lại tiếng la hét mơ hồ...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
5 Thai nhi quỷ Chương 27

Mới cập nhật

Xem thêm