"Ngụy Ương, nếu không phải sợ em không chịu nổi, giờ này chúng ta vẫn còn trên xa lộ..."

Tối nay, Lục Tranh đã thả pháo hoa rực sáng khắp thành phố.

Tất cả vì Ngụy Ương.

Ngụy Ương thích vẻ lộng lẫy giữa đêm đen. Em ấy từng nói, khoảnh khắc rực rỡ còn hơn vĩnh hằng.

Đêm ấy, hắn đã mất đi lý trí.

Dẫn về một chàng trai g/ầy gò như con gà ốm, cố tình chọc gi/ận em.

Hắn muốn xin lỗi Ngụy Ương, tìm cách níu em ấy quay về.

Nhưng số điện thoại và WeChat của hắn đều bị Ngụy Ương chặn đen.

Thế nên hắn đ/ốt lên muôn trùng pháo hoa trên bãi biển - nơi họ thường tới.

Hắn hy vọng Ngụy Ương nhìn thấy sẽ mềm lòng tha thứ.

Chẳng ngờ Tiểu Dịch lại xuất hiện.

Cậu ta hỏi Lục Tranh sao không đoái hoài tới mình, vì sao sau đêm đó biệt vô âm tín.

Lục Tranh lạnh lùng: "Cầm tiền rồi thì biến cho khuất mắt."

Tiểu Dịch bất ngờ quàng tay lên cổ hắn, chủ động hôn lên.

Lục Tranh đ/á một cước khiến cậu ta ngã sóng soài.

Tiểu Dịch ôm ch/ặt chân hắn, nức nở c/ầu x/in được yêu chiều thêm lần nữa.

Bộ dạng rẻ tiền ấy khiến Lục Tranh thấy nh/ục nh/ã.

Hắn không hiểu sao đêm đó lại m/ù quá/ng đến mức vì thứ rác rưởi này mà làm Ngụy Ương đ/au lòng.

Giờ đây nỗi nhớ Ngụy Ương như d/ao cứa.

Đặc biệt khi thấy em tháo chiếc mặt dây đeo bất ly thân, ném phịch lên đầu tủ - trái tim hắn thắt lại.

Trong đó còn giấu tấm bùa bình an hắn cầu khẩn suốt 1080 bậc thềm chùa, đến nỗi đầu gối rớm m/áu.

Vậy mà Ngụy Ương ném bỏ chẳng chút lưu luyến.

Lục Tranh ngồi trong quán bar uống rư/ợu như đi/ên, mặc Đại Hắc khuyên can cũng vô ích.

Kết cục: ngộ đ/ộc rư/ợu - nhập viện.

Sau khi rửa dạ dày, Đại Hắc chụp hình bàn tay đang truyền dịch.

Hắn gắt: "Làm gì vậy?"

Đại Hắc cười khẩy: "Gửi Ngụy Ương. Thằng ấy xót anh nhất. Thấy anh như này, chắc chạy về chăm sóc ngay."

Lục Tranh khịt mũi chế nhạo.

Nhưng không ngăn cản.

Đúng vậy, mỗi lần đầu gối hắn đ/au, Ngụy Ương đều lặng lẽ rơi lệ, ước gánh nỗi đ/au thay.

Thế mà lần này, Ngụy Ương thậm chí không nhận ra bàn tay hắn.

Hắn gào vào điện thoại từng tiếng nghẹn đắng:

"Ngụy Ương! Lão tử méo đồng ý chia tay!

"Đến ông trời cũng đừng hòng can thiệp!

"Hầu hạ em bao năm, chỉ sai một lần... Sao em nhẫn tâm?

"Ngụy Ương! Mở miệng ra nói gì đi!"

Tiếc thay, những đoạn voice note ấy chưa bao giờ được mở ra.

Đêm trước Trung thu, hội cựu sinh viên Đại học Giang tổ chức ngày hội tái ngộ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
2 Vượt Rào Chương 16
7 Thai nhi quỷ Chương 27
8 Thừa Sanh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm