Đã lâu lắm rồi ta chưa từng ngồi trên lưng rồng, lần trước còn là ở học đường.
Chúc Bạch là học sinh chuyển lớp, nghe nói Long Vương định truyền ngôi cho y, nhưng vì Chúc Bạch tu luyện chưa đủ, ông ấy bèn ném t vào Yêu Đường. Đây là con rồng đầu tiên kể từ khi Yêu Đường thành lập, tất cả yêu quái đều như thấy được vật quý hiếm, ngày ngày vây quanh Chúc Bạch.
Nhìn xem, bọn họ muốn xem long thân của Chúc Bạch.
Lúc đó ta vô tình vẫy vẫy đuôi mình, kh/inh khẽ hừ lạnh: "E là tiểu long này còn không hoá long thân nổi đâu."
Chúc Bạch lạnh lùng liếc ta một cái.
Ta hoàn toàn không để ý, cho đến một lần làm nhiệm vụ, ta và Chúc Bạch xếp chung nhóm. Nghĩ y cần được chiếu cố, ta luôn đứng ra đỡ đò/n phía trước, cuối cùng bị thương.
Đuôi đ/au đến mức không thể duỗi thẳng, hoàn toàn không đi nổi. Ta hách dịch ra lệnh bắt Chúc Bạch cõng ta.
Chúc Bạch nhìn ta rất lâu, đôi mắt màu xanh biếc trong vắt như nước. Đang định nói "không cõng thì thôi", y đã hóa rồng trước mặt ta.
Một con rồng thực sự cực kỳ to lớn, thân xà từng khiến ta tự hào bị áp đảo hoàn toàn. Nhìn long thân của Chúc Bạch, lần đầu tiên ta hiểu vì sao tổ tiên xà tộc lại khát khao hóa rồng đến thế.
Ta trèo lên lưng Chúc Bạch, dùng đuôi xà tò mò sờ khắp người y. Long lân của y rất cứng, so với vảy của ta kiên cố gấp bội, từng chi tiết đều là phiên bản cao cấp của thân rắn này.
Không hiểu sờ trúng chỗ nào, Chúc Bạch đột nhiên rung mạnh khiến ta suýt ngã xuống, tức gi/ận m/ắng: "Ngươi làm gì vậy? Bay cũng không vững là sao?"
Chúc Bạch run lên, ta suýt nữa bị hất xuống, sau đó nghe y nói: "Đừng có sờ lung tung".
Chẳng qua có được mấy cái vảy rồng, không cho sờ thì thôi.
Thu hồi t/âm th/ần, ta liếc nhìn long thân của Chúc Bạch. Trăm năm qua, thân hình của y càng thêm to lớn. Ta đầy ngưỡng m/ộ vuốt ve từng chiếc vảy, đang mải mê thì y lại rung lên.
May mà đã chuẩn bị tinh thần, ôm ch/ặt lưng y cười nhạo: "Chúc Bạch, trăm năm rồi mà ngươi vẫn bay không vững à?"
Chúc Bạch ngoảnh lại nhìn ta như trách móc: "Chẳng phải do em sờ lung tung à?"
Lại đổ lỗi cho ta? Ta vỗ vỗ lưng y gắt gỏng: "Đừng vu khống, bản lĩnh kém cỏi thì đừng đổ thừa".
Chúc Bạch như nghẹn lời, giọng nhẹ tan trong gió: "Em cứ sờ ta như thế, ta sẽ..."
Sẽ thế nào ta không nghe rõ, cúi người xuống hỏi: "Nói to lên, vừa rồi không nghe thấy".
Chúc Bạch im bặt.
Kỳ thực ta rất thích vảy rồng của Chúc Bạch. Hồi ở Yêu Đường, ỷ việc y cùng phòng với mình, ta luôn bắt y hiện vảy cho ta sờ. Cuối cùng y bực quá, trực tiếp gi/ật một mảnh vảy rồng đưa ta.
Mảnh vảy rồng đó đó, chính là thứ y đòi lại sau này.
Đường xa diệu vợi, ta ngủ gà ngủ gật trên lưng Chúc Bạch, lẩm bẩm trước khi ngủ: "Chúc Bạch... sao khi đó lại đòi lại vảy rồng hả?"
Đã chìm vào giấc mộng, ta nghe giọng Chúc Bạch rất khẽ: "Bởi vì em... không biết trân trọng".
Trong mộng ta hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc ta đã không trân trọng thế nào? Ta rõ ràng suýt đem cái vảy đó lên bàn thờ thờ rồi, sao có thể không trân trọng?
Nghĩ bụng tỉnh dậy nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.