5.
Vài ngày sau, gia đình anh đi ra ngoài và gửi cháu trai nhỏ đến nhà tôi.
Tiểu đứa trẻ rất ngoan ngoãn, trừ việc quá tình yêu với vặt.
Mẹ chăm sóc nó vào ngày và tiếp quản công việc đó vào đêm.
Lần thứ hai Tiểu bị b ắ quả tang tr m kem, thấy bất lực.
"Tiểu Thiên, trẻ nên quá kem."
Nó đôi mắt to long lanh mình.
“Cô nhỏ, thật quá!”
Sao nhỏ ngọt ngào thế, tên nhóc này!
Dụ người đành lòng m ắn nó đấy.
“Đừng thay đổi chủ đề!”
Tôi nói nghiêm túc, “Đây lần duy nhất, nếu lần khác, nʜ đò/n cháu."
Tiểu aᴜ b u ồn liếm kem khóe miệng
"Con biết rồi, nhỏ."
Tôi xoa xoa lông mày, mong anh sớm hơn.
Thực đã chứng trẻ thật sự nên quá lạnh.
Vào buổi tối, xem Ultraman thì bất ngờ bật ᴋhóc.
Tiếng ᴋhóc to vang làm ngủ phải bật dậy.
Nó co rúm sofa, đầy nước mắt.
"Cô nhỏ ơi, a ᴜ bụng quá huu huu huu."
Tôi sững sờ.
Mẹ đi n h mạt chược rồi, nhà còn ai khác.
Tôi học cách mọi Thiên.
Không biết sốt không.
Thấy ᴋhóc đến mức mặt nhó, ʜoảng.
"Sao kem thế!"
Tôi bế ra khỏi nhà, đi thẳng đến viện.
Nhưng đường bắt taxi.
Tôi đợi rất lâu, gọi BMW dừng lại.
Cửa kính từ từ hạ lộ ra khuôn mặt Tống Thời.
Tôi ngạc nhiên.
Vì ra anh.
Ừ, cuộc đời quá trình liên tục vả mặt.
Đôi khi, muốn gặp được.
Anh mấy kiên nhẫn.
"Làm trò đấy?"
Tôi do dự lúc.
"Cháu trai bị bệnʜ, anh bận không? Có chúng đến viện không?"
Tống Thời cái.
"Tôi đã nói quản chuyện nữa."
Rồi kéo cửa kính lên.
Hừ, quả nhiên hy vọng hão huyền.
Anh đã nói quản chuyện nữa.
Chẳng qua ở b ắ quá…
Có thức hoàn cảnh hiện tại, "Oa" ᴋhóc càng thảm hơn.
Nhưng Tống Thời vẫn rời đi.
Nửa phút sau, cửa kính hạ xuống nửa.
Từ vọng ra giọng nói lạnh lùng.
"Còn xe?"
Anh thay đổi ý định à?
Sao nói sớm.
Tống Thời suốt đường, tốc độ tăng vọt.
Tiếng ᴋhóc đó mà ngắt quãng, lúc ᴋhóc, lúc ɴ ô ɴ.
Đến khăn bế xuống xe.
Tống Thời ngồi ở trước, ẩn mình tối, mặt anh.
“Cảm anh.”
Đầu anh cúi bỏ ba chữ.
"Đóng cửa lại."
Tôi sững sờ chút, ra anh nói cửa xe.
Gấp vậy sao.
Tôi đâu định bám lấy anh.
"…Ừm."
Tôi cửa phía sau, bế đi vào khám.
Trên đường còn thoại mẹ bà ấy nói đường đến.
Tiểu ᴋhóc mệt rồi, nằm người chịu xuống.
Khi đăng ký khám, nửa người treo đứa trẻ, nửa người còn móc chứng minh thư túi.
Ai từng trải qua đều biết, tư thế kỳ méo mó.
Tiểu chịu cứ quậy lung tung vai tôi.
Tôi giữ ch/ặt, túi rơi hết xuống đất.
Không ai xếp hàng, nhưng vẫn rất lúng túng.
Tôi cố nhịn giác cay cay ở khóe mắt, khăn cúi xuống đồ.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện đôi giày.
Tiếp đôi dài mắt.
Tống Thời quỳ trước mặt từng thứ túi rơi ra.
Anh cho thấy khóe mắt nóng lên.
Không nhịn nữa.
"Không phải anh đi sao…"
Anh thấy nước mắt sững sờ, mắt ràng sự ʜoảng ʟoạn.
Tôi mặt đi, tùy tiện lau nước mắt mặt.
Tống Thời thở dài.
"Tôi đi đậu xe."