13

Trưa hôm nay, người cực đã nhà. Cho dù Trần Nhị đã bao năm rồi chưa mặt, ta, vẫn thức r/un r/ẩy.

Trầm Nhị Hân, em Tri.

Lúc b/ắt n/ạt cực khủng khiếp, Nhị đã đứng đó, thực sự rằng, ánh sáng duy nhất, sự c/ứu rỗi giữa cuộc đời hỗn này. Cô đừng ta, sẽ đây, ai thể động được.

Sau tất cả sự giúp đỡ suốt khoảng thời đó, do làm mình làm mẩy Còn làm hòa, bắt quay trừng ph/ạt tôi.

gọi đám con chặn nhà sinh, chụp s/ỉ nh/ục cuối toàn bộ bức đều tay Tri.

Đoạn hồi ức quá mức đ/au khổ, vừa nhìn Nhị Hân, suýt nữa đã xông nhà sinh nôn mửa. Cô nhìn cực chịu.

Lúc tìm mang về, gả hắn, Nhị làm khủng khiếp nhất. Cô đứng mặt m/ắng xứng, sao thể nhìn trúng chứ. Bây nhìn nhiên chẳng dễ chịu gì.

Nhưng chỉ mong sao náo to tí nữa, vậy trừng nhìn lại.

kiểu người tính tiểu thư, nhìn bèn khoanh tay khẩy.

“Tần Tử Khanh, đúng nuông quá rồi đấy.”

“……”

“Tôi từ đội trời chung.”

“Đừng sẽ đồng ý gả nhà bọn tôi.”

“……”

Đúng là, ngây thơ đứa trẻ con vậy. biết hôm mục đích gì, cái kiểu đúng chẳng ý nào.

……

“Anh! Anh thể chia tay con nhỏ kia không?”

Tận về, cuối rõ mục đích Làm nửa ngày trời, vẫn gả chứ Đối vấn đề này, thì thực mong đợi đấy.

Trầm đang định giơ tay xoa gạt ra. Hắn cụp mắt, giọng trầm thấp điềm tĩnh.

“Không thể chia tay”

“……”

Trầm Nhị tức gi/ận giậm gh/en trừng trợn mắt, ngờ nhìn Hắn nhẹ.

“Anh! Anh thể đừng nuông thế không?! Anh nhìn xem, ta, biến cái bộ dạng rồi kìa…”

“……”

Trên ăn, Nhị vẫn lải nhải lên tiếng nhắc nhở.

“Yên lặng ăn cơm đi.”

vò lỗ tai Thực bữa cơm trầm mặc, vốn chẳng khẩu vị Hơn nữa, cảm giác buồn nôn.

Ăn cơm xong, đi điện thoại. Trên ăn chỉ Nhị Hân. nhiên chẳng trạng đợi đó, đứng lên đi, đột nhiên gọi lại. cảm chóng mặt, nhìn cứ mờ mờ ảo ảo. này, giơ nanh múa vuốt:

“Tần Tử Khanh, bức cô, vẫn giữ đấy,”

“Đến bây vẫn thường hồi nữa kìa, hi hi…”

“Cô biết bức trông hèn hạ thế không, chẳng lẽ sinh để đóng cảnh đấy à?”

“Dựa cô, làm xứng nữa là…”

Lời chưa xong… Bởi đã cầm trên mặt hắt Tiếng người phụ nữ chọc thủng cả căn phòng, lớp trang điểm thanh tú Nhị nước rửa trôi. Tiếng ta, nhiên thu hút cả nữa.

“Cô hắt nước em!”

Âm thanh Nhị khóc lóc nở, cực rõ ràng. đứng cạnh ta, yên lặng nhìn tôi.

“……”

Tôi biết bản thân làm sao, đây dù th/ích thế đi nữa, sẽ tức gi/ận. lần này, dường cách chế bản thân cả.

Tôi nhìn chằm chằm Nhị Hân, gằn từng chữ:

“Mẹ đồ…”

“……”

Tôi sững khoảng tầm, mươi giây thì phải. Nhị khóc. Cho cảm má mình nóng rát, rãi chạm lưỡi má. thừa nhận, dám t/át bạt tai. Chỉ bởi ch/ửi em hắn câu thôi.

Tôi ngẩng nhìn hắn, dù mở to mắt, vẫn nhìn rõ, ánh sáng đèn quá chói. Thời sững người hơn cả Sau hắn hoảng hốt gọi tên chẳng nữa.

Tôi cầm con d/ao gọt hoa trên mặt lên, đ/âm mạnh bụng Nực là, đó, vẫn suy nghĩ hiếm hoi, nghĩ thể bố đứa con bụng tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Ký Sự Vượt Biển

Chương 5
Năm thứ mười hai sau khi kết hôn, chồng tôi đưa tôi ra nước ngoài du lịch, đến Guinea Xích Đạo, một quốc gia nhỏ ven biển ở châu Phi. Rừng mưa nối tiếp bãi cát, rồi lại hòa vào biển cả mênh mông không thấy bờ. Một nơi có phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp nhưng lại cực kỳ hẻo lánh. Trước chuyến đi, tôi không ngờ rằng chính hai chữ "hẻo lánh" này mới là thứ chồng tôi nhắm đến. Lúc tờ mờ sáng, chúng tôi ra khơi trên chiếc thuyền máy buồm do một người dân địa phương lái. Khi bờ biển dần khuất khỏi tầm mắt, bốn bề chỉ còn biển nước mênh mông, anh ấy ngồi bên mạn thuyền vẫy tay gọi tôi: "Lại đây xem, có sứa kìa". Tôi đờ đẫn nhìn anh, rồi lại cúi xuống dòng tin nhắn trên điện thoại. Giữa trời đất bao la, sóng biển cuộn trào dữ dội, tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch: thình... thình... thình... Dòng chữ trên màn hình điện thoại viết: ĐỪNG RA BIỂN. CHỒNG CÔ MUỐN GIẾT CÔ.
Hiện đại
Sảng Văn
Tình cảm
0
cai thuốc lá Chương 7