Tiếng Gõ Cửa Lúc 10 Giờ Tối

Chương 6

24/07/2025 20:55

Khi tách ra, Đại Hùng cười không hơi, trán tựa vào tôi: “Vậy, đây là lúc cậu bảo tôi cút đi à?”

Tôi đảo mắt, môi đã cong thành nụ cười: “Không, đồ ngốc, đây là lúc tôi bảo cậu ở lại.”

Đại Hùng cười rạng rỡ, kéo tôi vào lần nữa, và lần này, anh hôn tôi như biết chính x/á/c mình thuộc về đâu.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên sofa, cốc cà phê ng/uội dần trên bàn. Bầu không khí lặng lẽ, nhưng không còn nặng nề như những ngày trước.

Đại Hùng vẫn nắm tay tôi, ngón cái anh vô thức vuốt nhẹ mu bàn tay tôi. Thói quen cũ. Tôi không hỏi tại sao anh vẫn nhớ, chỉ im lặng để lòng mình dịu lại, như biển sau bão.

“Lâm An.” Anh gọi, giọng thấp, nghiêm túc.

“Tôi sẽ không biến mất nữa.”

Tôi quay sang anh, mày hơi nhíu: “Anh từng nói câu đó rồi.”

Anh cười, nhưng lần này, trong mắt anh có điều gì đó khẩn thiết.

“Lần này là thật. Tôi sẽ không bỏ đi nếu cậu không đuổi.”

Tôi không trả lời ngay. Thay vào đó, tôi dựa đầu vào vai anh, nghe tim anh đ/ập đều đặn, điều mà tôi từng không dám mơ đến nữa.

Ngoài cửa sổ, sương m/ù sớm vẫn lững lờ trên mái nhà thành phố. Một ngày mới lại bắt đầu.

Vài ngày sau, cuộc sống trở nên khác thường, không hẳn vì có thêm người trong nhà, mà bởi sự hiện diện của Đại Hùng giống như mảnh ghép cuối cùng tôi từng giấu vào ngăn kéo, giờ lại nằm chễm chệ giữa bàn làm việc.

Anh vẫn chưa kể hết về chuyện giữa anh và nhóm người kia, về "họ", những kẻ từng khiến anh biến mất. Nhưng có vẻ Cao Trí không trở lại. Ít nhất là chưa.

Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi vẽ cùng nhau, hoặc đúng hơn, tôi vẽ, còn anh cầm bút nghịch ng/uệch ngoạc vào giấy nháp, Đại Hùng đột nhiên hỏi: “Cậu có bao giờ nghĩ… nếu tôi chưa từng rời đi thì giờ mọi thứ sẽ khác không?”

Tôi dừng tay, ngẩng lên.

“Không." tôi đáp. “Tôi nghĩ, nếu anh chưa từng rời đi, tôi đã không biết mình nhớ anh đến thế.”

Anh nhìn tôi, nụ cười chậm rãi xuất hiện như mặt trời sau mây. Lần đầu tiên, tôi thấy trong mắt anh không còn bồn chồn, không còn bất an. Chỉ là một người… ở lại.

Ba ngày sau khi Cao Trí rời đi, căn hộ của tôi dường như đã hoàn toàn nuốt trọn Đại Hùng – theo nghĩa tốt nhất có thể.

Anh bắt đầu làm bữa sáng. Không giỏi, nhưng cố gắng.

Có hôm tôi dậy thấy trứng chiên ch/áy cạnh, bánh mì rơi vụn trên sàn, cà phê đắng hơn bình thường. Nhưng anh đứng đó, tay đeo tạp dề của tôi, tóc rối và ánh mắt sáng lên khi thấy tôi: “Dậy rồi à? Tôi có phá nát bữa sáng cậu đâu.”

Tôi không quen với điều này – với một người ở lại. Nhưng cũng không muốn chối bỏ nó.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

[BL] Điên Cuồng Vì Em

12
Bị bạo lực học đường một cách ác liệt, tôi đã lấy hết can đảm tìm đến tên sát nhân hàng loạt đang chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Gã ta đưa đôi mắt như sói đói nhìn tôi, bàn tay xăm trổ kẹp điếu thuốc, bên cạnh còn treo mấy con dao dính máu khô, nhếch môi khinh khỉnh. Tôi run rẩy như thỏ nhỏ, trong lòng đã sợ muốn chạy đi, cầm trong tay xấp tiền nát nhăn nheo mà mình tích cóp được, gần như van nài: "Anh, xin anh giúp tôi." Gã còn chẳng thèm nhìn. "Muốn thuê tôi thì nhiêu đó không đủ đâu. Nhóc con, không muốn ch.ết thì chạy nhanh đi." Tôi rơm rớm nước mắt nhìn gã. Gã đã động lòng. Gã nói, gã là đồng tính, nếu tôi chịu lên giường với gã thì lũ bắt nạt kia sẽ biến mất khỏi thế giới. Mẹ tôi bị lũ khốn nạn ấy hại chết. Dù có hoảng sợ thế nào thì lòng hận thù đã dâng đến đỉnh điểm, tôi cắn răng đồng ý, ngủ một đêm với gã. Vì một đêm điên cuồng này, gã sát nhân ấy đã dùng cả đời để bảo vệ tôi. **** Cảnh báo: Truyện theo hướng tâm lí, má.u me, u ám nặng đô, có tra tấn bạ.o lực, gi.ết người. Tâm lí yếu xin cân nhắc trước khi đọc. ***** Vui lòng không đánh đồng thế giới trong truyện và ngoài đời. Không cổ xúy các hành động trong truyện, xin cảm ơn!
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
1.32 K
A Diễn Chương 13