Editor: Hyna Nguyễn

—————–

Cùng lúc đó, tại nhà trọ nữ sinh.

Bàn trang điểm của Trình Tuyết một mảnh hỗn độn, trên đất đầy những tròng kính cùng mỹ phẩm dưỡng da đắt giá bị rơi vỡ.

Trong phòng ngủ ba nữ sinh khác nơm nớp lo sợ trốn ở góc phòng, ai cũng không dám đến gần.

Ba người ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, đợi nửa ngày, cho đến khi Trình Tuyết đem hết các đồ vật có thể đ/ập được đ/ập hết đi thì có một nữ sinh tóc ngắn mới dè đặt đi lên phía trước, “Tiểu Tuyết, đừng nóng gi/ận, Diệp Oản Oản là gái x/ấu không biết x/ấu hổ lại có tâm này, Tư Hạ nhất định là bị nữ nhân kia nói lời ngon tiếng ngọt lừa rồi! Thật ra thì tớ có chủ ý này, bảo đảm có thể hoàn toàn vạch trần bộ mặt thật của Diệp Oản Oản đồ x/ấu xí đó!”

Trình Tuyết sắc mặt không kiên nhẫn hướng nữ sinh tóc ngắn nhìn lại.

Hai nữ sinh khác vội vàng thúc giục, “Ý định gì, cậu nói mau a!”

Nữ sinh tóc ngắn thần thần bí bí mà mở miệng hỏi, “Các cậu biết Diệp Oản Oản sợ nhất là chuyện gì không?”

“Là chuyện gì? ” hai người không hiểu hỏi lại, Trình Tuyết cũng lộ ra thần sắc suy tư.

Nữ sinh tóc ngắn hưng phấn nói, “Dĩ nhiên là tẩy trang! Cùng lớp lâu như vậy rồi, các cậu có người nào thấy qua bộ dáng không trang điểm của Diệp Oản Oản chưa?”

Hai người trố mắt nhìn nhau, trong đó một nữ sinh cao m/ập mạp dùng sức lắc đầu nói, “Còn thật không có ai! Bất quá đây không phải là điều đã được khẳng định sao? Cái x/ấu xí kia nào dám lộ thật mặt! Trang điểm như vậy mới có thể miễn cưỡng che kín gương mặt muốn hù ch*t người khác nha?”

Một nữ sinh khác có cằm nhọn mặt đầy nụ cười trào phúng nói, “Cái x/ấu xí kia còn ỷ vào việc không ai biết mặt thật của mình, liền không biết x/ấu hổ ở trước mặt mọi người nói dáng dấp mình thật ra rất đẹp, sợ làm cho hỗn lo/ạn mới cố ý hóa thành như vậy nữa chứ! Thật không biết cô ta làm sao lại dám nói ra loại này nữa không biết!”

“Phốc, đại khái lấy vì tất cả mọi người đều cùng là một dạng ng/u ngốc như cô ta đi!”

“Còn có lời đồn đãi nói cô ta không phải x/ấu như vậy, căn bản chính là do giải phẫu thẫm mỹ thất bại hủy cả khuôn mặt, cho nên mới không thể không ngày ngày trang điểm cho gương mặt mình như q/uỷ như vậy đó!”

“Ta đi! Giải phẫu thẫm mỹ thất bại! Thiệt hay giả a?”

“Có phải là thật hay không, tận mắt nhìn không phải liền biết rõ rồi hả? ” nữ sinh tóc ngắn âm ngoan mở miệng cười.

Hai người kia không hiểu nói “À? Cái này muốn thấy phải làm thế nào a?”

Nữ sinh tóc ngắn cười thần bí, ngay sau đó hướng Trình Tuyết đi tới, bên tai của cô ta nhỏ giọng thầm thì.

Chỉ thấy Trình Tuyết ánh mắt lạnh lẻo âm vụ dần dần có chuyển biến, hướng nữ sinh tóc ngắn liếc mắt nhìn, tựa hồ là đối với chủ ý của nàng rất là hài lòng, “Cái chủ ý này… Cũng không tệ lắm, cứ dựa theo như ngươi nói mà làm đi!”

Đảo mắt cuối cùng đã tới ngày hội diễn văn nghệ.

Toàn bộ sân trường được quét dọn sạch sẽ, khắp nơi giăng băng rôn hoan nghênh lãnh đạo đến đi thăm trường, hội trường bên trong giăng đèn kết hoa.

Ngày đó Tư Dạ Hàn tới trường học xong, Tư Hạ liền bị đưa trở về nhà dưỡng bệ/nh, cho đến hôm qua mới trở về trường học, những thứ n/ão tàn kia của Tư Hạ cũng yên tĩnh không ít làm cho Diệp Oản Oản trải qua mấy ngày nay rất là thích ý.

Chờ hôm nay kết thúc văn nghệ hội diễn, kì thi vào trường cao đẳng cũng sắp bắt đầu, đến lúc đó liền có thể hoàn toàn thoát khỏi cái này đóa hoa bá vương này rồi.

Nghĩ đến hy vọng đang ở trước mắt, Diệp Oản Oản ngay cả khi mặc vào người mình cái bộ đồ như cái bang kia đều cảm thấy không quá khó chịu.

Trình Tuyết cũng thật đủ phí tâm, chuẩn bị cho cô bộ đồng phục này so với hình dáng bình thường của cô còn đ/áng s/ợ hơn.

Khăn trùm đầu dầy bò đầy mạng nhện, một thân áo da thú rá/ch rưới, thật là tương đối m/a huyễn.

“Mọi người dành thời gian tới xếp hàng trang điểm a! Tất cả nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Diệp Oản Oản cậu cũng không cần, cậu cứ như vậy đi!”

“Ha ha ha ha, cô ta còn cần dùng hóa trang làm cái gì a! Bản sắc diễn xuất là đủ rồi!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cái Chết Cũng Biết Yêu

Chương 11
Tôi cứ ngỡ mình đang du lịch tốt nghiệp cùng bạn bè. Cho đến khi khách sạn nơi chúng tôi nghỉ chân… bắt đầu phát sóng. Một chuyến đi tưởng như bình thường bỗng biến thành cơn ác mộng. Nhóm bốn sinh viên, ba nam một nữ, chọn nghỉ lại một khách sạn lưng chừng núi sau ngày dài mệt mỏi. Đèn sáng, sảnh trống, không một bóng người. Nhưng kỳ lạ hơn: chỉ có Tư Yến cảm thấy bất an. Và rồi cậu phát hiện mình không còn ở thế giới thực, mà đã bị kéo vào Odome - một trò chơi livestream kinh dị, nơi mạng sống là phần thưởng, còn tình yêu… là vũ khí. Phòng 305 là cánh cổng. Hạo Ngôn là hồn ma của một sinh viên mất tích ba năm trước, trở thành “mục tiêu” cần chinh phục. Nhưng càng tiến sâu vào mối quan hệ ma mị ấy, Tư Yến càng nhận ra mọi quy tắc đang vỡ vụn: bạn bè dần biến mất, hiện thực bóp méo, kịch bản bị thao túng bởi khán giả vô hình. Khi ranh giới giữa “tình yêu để qua màn” và “tình yêu với kẻ đã chết” dần mờ đi, Tư Yến buộc phải lựa chọn: Yêu để sống. Hay phản bội để thoát. “Em nói yêu tôi, nhưng lại luôn bảo vệ người khác.” “Hạo Ngôn... anh không phải là trùm cuối. Anh là trò chơi.”
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
0
Hiểu ngầm Chương 8