Lần lượt là: 【Nam sinh viên nào đó được đàn ông giàu có bao nuôi】 và 【Nam sinh viên nào đó cưỡng hôn nam sinh viên nào đó】.
Mở ra xem, có hình ảnh, có sự thật. Sinh viên Đại học rảnh rỗi quá mà!
Tôi gần như có cảm giác mình sắp tiến vào showbiz rồi. Vừa định thoát khỏi trang đó, điện thoại đã bị người ta gi/ật lấy.
Mắt Thẩm Khuyết hơi đỏ lên: “Tống Nghiễn, sao cậu có thể như vậy?”
Hả? Tôi thế nào? Tôi tự hỏi mình có phải mất trí nhớ rồi không. Chẳng lẽ tôi đã đính ước với Thẩm Khuyết từ bao giờ, thề thốt chúng ta nói tốt không chia lìa, sẽ mãi mãi bên nhau rồi sao?
Tôi cảm thấy đầu đ/au nhức: “Đại ca, cậu đang làm mẹ cậu tủi thân đấy à?”
Thẩm Khuyết bóp cằm tôi: “Không phải cậu thích cái bộ dạng này của tôi sao? Rõ ràng đêm qua còn ngoan ngoãn thế, sao hôm nay đã lật mặt không nhận rồi?”
… Tốt nhất cậu nên nói rõ ràng ra cho tôi đấy! Tôi vừa định biện minh, trong miệng tôi đã có thêm một chiếc lưỡi.
Tôi đưa tay đẩy ra, nhưng Thẩm Khuyết vẫn bất động. Tay cậu ấy luồn vào trong áo phông, băng cá nhân bị x/é toạc ra.
Ngón tay Thẩm Khuyết có một lớp chai mỏng, và cậu ấy dùng cái lớp chai đó, cọ xát lên đó lặp đi lặp lại.
Đột nhiên, cửa ký túc xá bị mở toang.
Tưởng Dụ gầm lên một tiếng không thể tin nổi: “Hai cậu đang làm cái quái gì?”
Tôi mệt mỏi rồi, thật sự. Ngay cả có ai nói với tôi rằng, Mặt trời mọc vào ban đêm, tôi cũng chấp nhận.
Tôi chỉ c/ầu x/in Tưởng Dụ hạ giọng xuống một chút. Nếu không ngày mai lại có tin đồn về tôi nữa rồi.
13.
Thẩm Khuyết buông tôi ra: “Đúng vậy, chính là những gì cậu thấy.”
Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu chối bay chối biến: “Thẩm Khuyết gh/en rồi đấy, cậu ấy hôn tôi chỉ là muốn nếm thử mùi vị trên miệng cậu thôi.” Đúng vậy, bọn gay chúng tôi chính là đủ trò hoa hòe hoa sói như thế đấy.
Sau đó, n.g.ự.c tôi đ/au nhói, lúc này mới nhận ra tay Thẩm Khuyết vẫn chưa rút ra. Tưởng Dụ mặt mày ngơ ngác, ánh mắt rơi thẳng vào n.g.ự.c tôi.
Thẩm Khuyết từ tốn giúp tôi kéo áo xuống, nhưng đầu ngón tay còn lại vẫn dùng sức, tôi cảm thấy càng đ/au hơn.
Tưởng Dụ thất thần bỏ đi.
Tôi đoán hôm nay cậu ta đã bị đả kích đủ mạnh rồi. Vừa thất tình, lại vừa bị tình địch cưỡng hôn.
Tôi hất tay Thẩm Khuyết ra: “Vừa lòng rồi chứ, cũng nên yên phận rồi.”
Thẩm Khuyết vẫn mở to đôi mắt vô tội: “Tôi không lợi dụng cậu, tôi thật lòng thích cậu.”
Tôi gi/ật lại điện thoại của mình: “Cậu thích tôi cái gì?”
Thẩm Khuyết không chút suy nghĩ đáp: “Cậu đặc biệt hồng hào, tôi rất thích.”
Chi bằng tặng cho cậu ấy một cái t/át c.h.ế.t đi thôi!
Sợ tôi không tin, Thẩm Khuyết còn bắt đầu liệt kê từng thứ: “Môi cậu rất mềm, rất hồng, mặt đôi khi cũng hồng hào, ngay cả…”
Tôi bịt miệng cậu ấy lại, nói nữa thì không qua vòng kiểm duyệt mất. Tôi đ/á/nh giá cậu ấy một lượt: “Bản thân cậu cũng không tệ.”
Nghe vậy, Thẩm Khuyết hào phóng bày tỏ: “Vậy thì tôi cũng cho cậu sờ.”
… Thôi xin, miễn đi.
14.
Cuộc sống ký túc xá cuối cùng cũng trở nên yên bình.
Sự yên bình này chủ yếu là vì Tưởng Dụ không còn lảng vảng quanh Thẩm Khuyết nữa, cũng không còn gây rắc rối cho tôi. Cậu ta đi sớm về khuya mỗi ngày, như thể sợ bắt gặp tôi và Thẩm Khuyết lại như lần trước.
Chắc cậu ta hối h/ận vì đã dọn đến đây rồi.
Còn Thẩm Khuyết, cậu ấy luôn lén lút bò lên giường tôi vào nửa đêm. Thật ra tôi rất lo lắng, không biết cậu ấy có phải đa nhân cách không.
Ban ngày nhìn cứ là một người bình thường. Chỉ cần lên giường là cứ như muốn đổ hết tất cả những thứ “vàng vọt” ra ngoài.
Có vài lần Tưởng Dụ đã không thể chịu nổi. Vén rèm giường lên lạnh lùng quan sát đôi trai thối chúng tôi: “Trong phòng còn có người đấy, hai người có biết giữ thể diện không hả?”
Được, m/ắng hay lắm!
Cuối cùng phạm vi đả kích cũng rộng hơn một chút rồi.
Thẩm Khuyết cứ như mắc chứng thèm khát da thịt, quấn quýt ôm lấy người ta không buông tay. Giấc ngủ này, tôi còn ngủ được kiểu gì nữa?
Trong phòng chỉ có tên ngốc nghếch Cao Phi kia là ngủ được, tiếng ngáy vang dội liên miên không dứt.
Thẩm Khuyết ngước đầu lên cười khẩy: “Tưởng Dụ, không lẽ cậu muốn tham gia cùng à?”
Mặt Tưởng Dụ đỏ bừng lên, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Cậu, nói bậy, làm sao có thể!”
Tay Thẩm Khuyết quàng qua eo tôi: “Muốn cũng không được đâu.” Rèm giường bị kéo xuống, mặt Thẩm Khuyết áp vào hõm vai tôi: “Tống Nghiễn, chúng ta hẹn hò đi.”
Tôi nhéo nhéo má cậu ấy, rồi nhắm mắt đáp lại: “Vậy tôi sẽ suy nghĩ đã.”
Tôi thừa nhận mình có chút rung động. Có lẽ tôi là một kẻ thiếu thốn tình cảm từ trong ra ngoài.
Ai ở bên cạnh tôi, tôi sẽ yêu người đó.
15.
Tôi nhận được tin nhắn từ Tống Uyên. Anh ấy nói Chủ nhật sẽ cử tài xế đến đón tôi.
Trong bữa tiệc, tôi cố gượng cười, đưa hộp quà trong tay cho Tống Uyên: “Anh, chúc mừng đính hôn ạ, đây là em dùng tiền làm thêm để m/ua.”
Tống Uyên cười nhận lấy chiếc hộp, vỗ vai tôi: “Được, coi như em có lòng.”
Tôi chào hỏi người đứng bên cạnh anh ấy: “Chị Hạ Thư, chúc mừng đính hôn!”
Lâm Hạ Thư cười dịu dàng: “Lâu rồi không gặp Tiểu Nghiễn, ở trường bận lắm hả em?”
Tôi gật đầu bừa, khóe mắt liếc thấy một bóng hình quen thuộc.
Hôm nay Thẩm Khuyết mặc một bộ vest trắng, càng làm tôn lên vẻ môi hồng răng trắng của cậu ấy, hệt như một cô gái nhỏ. Cậu ấy sải bước đi về phía này, vòng tay ôm lấy vai tôi: “A Nghiễn, cậu ở đây à, tôi tìm cậu nửa ngày rồi đấy.”
Cơ thể tôi cứng đờ, không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh trai tôi.