Bạch Khê vốn là người dễ mềm lòng. Hơn nữa, vết thương của tôi nguyên nhân cũng là vì hắn.
Sau khi cùng tôi làm lại một loạt kiểm tra, Bạch Khê chủ động đề nghị đưa tôi về nhà.
Đi ngang qua quán há cảo, tôi vô thức hỏi hắn có muốn vào ăn một tô không.
Bước chân hơi dừng, Bạch Khê đồng ý. Nhưng trong lúc chờ há cảo, khi hắn gỡ đũa cho tôi, lại hỏi tôi như vô tình rằng tại sao muốn vào ăn.
"Có lẽ vì há cảo ở đây ngon." Tôi dùng tay không đ/au đón lấy đôi đũa, buông lời thản nhiên, "Cũng có thể là muốn ở thêm chút nữa với đội trưởng Bạch."
Nghe thế, Bạch Khê chỉ cười mà không đáp lại.
...
Sau đó, Bạch Khê đưa tôi đến cửa thang máy.
Giờ này trong khu đã chẳng còn mấy người.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, hắn hành động giống kiếp trước, một lần nữa tự kiểm điểm những vấn đề của bản thân. Rồi cảm ơn tôi.
Cảm ơn xong, hắn ngẩng nhẹ đầu, lại hỏi lý do tôi không muốn trở thành đối tác của hắn.
Bạch Khê tinh tế lại thông minh.
Tôi sớm biết nói dối trước mặt hắn là chuyện khó khăn.
Tôi mở miệng muốn trả lời, trước mắt lại hiện lên hình ảnh Lục Tịch Bạch và hắn đi cùng nhau.
Chói mắt thật.
Nhưng dù là nhân vật phụ thì sao, nhân vật phụ đâu chỉ biết tuân theo quy trình có sẵn.
Thế nên ngay giây phút sau, câu trả lời đã chuẩn bị đã bị tôi nuốt lại.
Tôi đành liều, đưa tay ôm lấy eo Bạch Khê, cúi đầu, hôn lên môi hắn.
Đã nói dối sẽ bị vạch trần, vậy thì chỉ nói thật.
Nụ hôn chạm rồi rời.
Bên hông hắn có một nốt ruồi, lúc này tôi dùng ngón tay xoa nhẹ. Và cuối cùng trả lời hắn: "Vì thích anh, nên sợ sẽ như lúc này không kiềm chế được bản thân, ảnh hưởng công việc."
Nói xong, nhìn sắc mặt khó tin của Bạch Khê, tôi lại siết ch/ặt eo hắn, thong thả đặt một nụ hôn bên mép, "Vậy nên đội trưởng Bạch, sao cứ phải hỏi cho ra đáp án làm gì?"