Nhà những này chìm trong tang tóc.
Mỗi ba bát canh bổ dưỡng đổ cổ, vẫn chữa nổi bệ/nh của anh trai.
Mẹ gi/ận dữ chỏ mạnh anh: "Khó nhọc cưới được vợ vẫn đồ
Anh trai cúi gối, buổi thốt nên lời.
"Hai năm nay nuôi mãi bệ/nh quái người thường sao lại phải... với m/a được?"
Nghe đó, anh trai bỗng sáng mắt vừa nghĩ ra kế.
Anh ngẩn người nhìn mẹ cười khờ: "Mẹ, con nhỏ đó luôn có phải xong ngay?"
Mẹ trừng mắt lia lịa anh, vung d/ao ch/ặt đét thớt: "Gi*t m/a thì lỗ vốn! Phải giữ
Đứng sau cửa sổ nghe hai chữ "x/á/c sống", rùng ớn lạnh.
Anh trai hấp tấp hỏi: "Mẹ ơi, gì?"
"Sống vẫn động đậy, phải cách hay nhất sao?" Giọng mẹ lạnh băng.
Tôi đứng ngoài cửa sổ run lẩy bẩy.
Mấy sau, mẹ bận rộn con thoi.
Bà lên núi sau đầy thứ cỏ lạ, trong phòng cũng ngút khói th/uốc sắc.
Từ hôn với anh trai, Yến Nhi hề gây sự.
Nàng chỉ lặng lẽ ngồi ngắm mẹ mưu tính.
Ban ngày, cố ý lảng vảng gần nàng, miệng lẩm bẩm chuyện "nàng dâu bị nhà chồng hại dâu thảm dưới mẹ chồng" - toàn truyện dị nghe lỏm từ hội kể chuyện của Dung Dung.
Nhưng Yến Nhi dường tâm, vẫn nhiên nga thêu thùa.
Tôi dám nhìn thẳng nàng, sợ lại thấy cảnh vặn cổ lần trước.
Chưa đầy tuần sau, mẹ lên kỳ
Cơm ng/uội nước lạnh, đậu phụ c/ắt bảy miếng, cải tỉa hoa.
Cả trắng toát, giống đồ cho người sống.
Đúng hơn cỗ cúng người ch*t.
Mẹ cầm phát cho từng người.
Đến Yến Nhi, dính hai trắng.
"Lỡ dính trắng, rửa sạch rồi, cứ ăn đi."
Yến Nhi cười nói nửa lời.
Trong bữa ăn, mẹ và anh trai bô chuyện trời đất.
Tôi cúi vờ xới cơm, liếc mắt thấy đôi trắng của gắp thức
Mẹ từng bảo, chấm trắng dành cho kẻ sắp ch*t.
Bữa dấu hiệu của một mạng người sắp tàn.
Tôi lén đ/á nhẹ chân dưới gầm Đá một, hai, ba - chân vẫn động khúc gỗ.
Nàng ngẩng lên nhìn mỉm cười, thả miếng cải miệng.
Tôi nghẹn bát nổi.
Nếu nhầm, đêm nay mẹ sẽ biến sống.