Một ngày bận rộn kết thúc, trở về nhà, đã sức.
Vừa định gọi đồ ngoài cửa reo.
Tôi mệt mỏi ra mở cửa.
Người đàn trung niên vest, vẻ nhã đứng ngoài cửa khiến gi/ật mình.
Đây phải quản gia của Diệu sao?
Đây là...
"Chào Lâm, gia chủ đưa bữa tối."
Nói thấy bốn người đàn đồ đứng lưng quản gia.
À, cái này...
"Tôi tạm cái gì đó được."
"Gia chủ nói trưa ngon miệng, món thích ăn."
Cái này...
"Anh ấy khách sáo quá."
Phó Diệu lại quan tâm một tình thế sao?
Quản gia mỉm cười ôn hòa: "Gia chủ vẫn luôn tốt với mà."
Tôi đáp lại nụ cười, tiếp lời quản gia.
Sau hỏi muốn gì, khách sáo gọi vài món.
Chỉ toàn những món bình thường thích.
Hóa ra xuyên vào truyện sự thay đổi khẩu vị của tôi.
Tay nghề nhà họ đúng chê vào được, bốn món một canh, sạch một mình.
Hậu căng bụng.
Hơn 9 giờ tối, khi Diệu về, vẫn thấy ì ạch, nằm dài trên ghế sofa, còn sức đứng dậy đón anh.
Vừa vào, thấy nằm trên sofa, Diệu lập tức nhanh về phía tôi.
Anh nhìn với vẻ mặt khá nghiêm túc hỏi: "Không khỏe à?"
"Hả? Không không, chỉ là... hơi nhiều một chút."
Thừa nhận hơi x/ấu hổ.
Mặt Diệu càng đăm chiêu hơn.
"Thích cho mỗi ngày, phải có chừng mực, được nhiều nữa."
Giọng điệu nghiêm khắc, nói anh ngồi xuống, để tựa đùi, nhẹ xoa giúp tiêu hóa.
Động tác anh dịu dàng, bàn tỏa hơi ấm.
Được anh xoa vài phút, thấy ấm lên.
Phó Diệu tên này, kỳ thực lạnh lùng lắm nhỉ.
Có lẽ nên thu hồi câu sáng chê anh vô tâm khi thỏa rồi.