Băng Phu Thủy

Chương 13

15/10/2025 11:56

Đúng là vừa muốn thứ này, lại vừa muốn thứ kia.

Tôi cười lắc đầu, chân trần bước ra ngoài.

Vừa đi được hai bước, mùi hương tủy xà đã phảng phất sau lưng, bàn chân tôi bỗng mềm nhũn.

Lưu Giản Dương lập tức ôm tôi vào lòng, đặt xuống bồn tắm: "A Sinh, chị suy nghĩ kỹ lại đi. Khi nào chị hiểu ra, em sẽ thả chị ra ngay, được không?"

Nói rồi hắn rút từ dưới hộp ủ nhiệt ra chiếc móc sắt có ngạnh và xích sắt: "Chị là thạch sùng, đ/ứt đuôi vẫn mọc lại được, em biết khóa chân tay vô dụng."

"Chỉ dùng hương này thì không giữ được chị."

Nét mặt hắn thoáng chút áy náy và xót thương: "Em sẽ dùng móc sắt đóng vào xươ/ng bả vai chị, sẽ hơi đ/au nhưng em đã chuẩn bị m/áu đồng nam. Chị uống nhiều vào bổ khí huyết, sẽ đỡ đ/au hơn, đan sa cũng sẽ tụ lại."

Hắn định giam cầm tôi?

Như lũ đạo sĩ ngày xưa, nuôi tôi rồi lấy đan sa trong lòng bàn tay.

Hắn biến thành thế này từ khi nào?

Nhìn Lưu Giản Dương xót xa ấn nhẹ dưới xươ/ng đò/n của tôi, x/á/c định vị trí chuẩn bị ra tay.

Tôi khẽ thổi một hơi.

Làn khí đ/ộc màu hồng nhạt tỏa ra, Lưu Giản Dương lập tức thất sắc, đổ gục lên người tôi.

Hắn r/un r/ẩy yếu ớt: "Sao chị vẫn còn..."

Tôi xoa xoa khuôn mặt hắn, trong lòng tiếc nuối.

Nhìn lâu rồi, đ/âm ra lưu luyến.

Tay từ từ siết lấy cổ hắn: "Cậu không biết sao? Rắn rết đều phun đ/ộc. Trước khi nuôi cậu, tôi toàn dùng cái này săn mồi."

Nói rồi áp sát mặt hắn, hôn lên môi: "Cậu quên mất sao? Lúc đầu tôi đưa cậu về để làm gì?"

Ban đầu chỉ vì buồn chán.

Sau này, tôi muốn nuôi để ăn thịt.

Rồi lại nuôi hắn đi săn mồi hộ.

Sao hắn có thể quên được?

Hắn vốn là đồ tôi nuôi mà.

Trong ánh mắt nồng ch/áy đắm đuối của Lưu Giản Dương, tôi khẽ cười: "Cậu vì muốn dung hợp đan sa thạch sùng, đến giờ vẫn giữ thân, có hối h/ận không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm