14.
Đêm đó, ở nhà tôi.
Anh cao 188cm, co ghế hẹp ,trông thương.
Tôi nhường nửa giường, nhưng rất lịch sự từ chối: “Em ngủ đi, còn chưa buồn ngủ.”
Tôi ngủ lúc giờ, nhưng ngày sau mở mắt ra thì đã dậy rồi.
Trong nhà rèm cửa hoàn toàn kéo ra, ánh mặt trời rực rỡ, sàn nhà và cửa đều được lau sẽ, bàn rán và sữa đều bốc khói.
Nghe thấy tiếng động, quay tĩnh nhìn tôi: “Vưu Trinh.”
Tôi gi/ật mình ở đó, trong phút chốc phản thế nào.
Trên thực tế, trong ấn tượng thể được coi là người dính khói lửa nhân gian.
Trên người luôn một chất lạnh ít kết hợp với mặt ưa nhìn đó tạo cảm giác xa cách và thoát tục phải.
Nhưng lúc này, đang cách đó vài bước với bữa mới làm, được kéo về thế thường ngay lập tức..
Tôi xuống và bắt bữa trong lặng.
Lục giọng nói: “Vưu ở cùng cũng nhưng chăm sóc em.”
"Nhưng n/ợ ân tình thầy Lục."
Tôi miếng tráng cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, sau đó ngẩng nhìn anh, khóe môi lên: “Vì vậy mình yêu đi.”
Đôi mắt u ám đột lên tựa vì sao rơi xuống nhân gian.
Nhưng liệu cuộc còn những ngôi sao không?
Tôi nữa.
Ba sau và cuối cùng cũng yêu nhau.
Anh bắt thường khai đón sau giờ làm.
Chị Chu mỗi nhìn thấy chúng đều tủm tỉm cười.
Còn Húc vui và tung tin đồn trong rằng đang hẹn hò với một người đàn ông giàu Cadillac.
“Đúng là thiếu kinh nghiệm Cũng Cadillac giá 300.000 nhân dân tệ mà."
Sau kể chuyện này m/ua vui, hừ lạnh một tiếng.
Tôi mỉm cười, dùng ngón móc vào và lắc "Thầy Lục, tự sướng."
Thực ra bất kỳ sự đ/á/nh giá nào từ bên đó, sau quyết ở bên Nghiêm, đã thành tấm ván gỗ duy nhất trong cuộc đảo tôi.
Nhưng rất tâm, chiều chuộng tôi.
Ngày sau tới, mang theo hai túi trà sữa lớn, cho mỗi người trong bộ một cốc cảm ơn họ đã tôi.
Chị Chu nhân cơ hội thiệu với mọi người: là bà mối và Vưu Trinh. Thật vui thấy những người trẻ tuổi ngọt ngào”.
Lục ở nơi đó, nổi bật, chất tú, tuy mặt mày hơi g/ầy nhưng vẫn che giấu được phong thái anh.
Đương một người vậy thể đơn giản là t/i/ền”.
Vì thế tin nhảm Húc tự tan vỡ.
Tan làm, về nhà và nói với "Thật ra cần phí Em họ nói gì."
“Nhưng tâm.” thì thực ra cần hơn, thể sống thiếu em.”
Lời yêu thương tự và đẹp đẽ.
Bài hát đang phát là Cozy Rock " Orange Ocean.(*)
“Tôi từ phương xa tới, đi khắp thành phố chứng kiến các vị thần rơi xuống phàm trần và biến thành hạt bụi nhỏ.”
Giữa thứ âm nhạc mơ hồ và mạn đó, hỏi Nghiêm: “Vậy thầy Lục, yêu từ nào vậy?”
"Có lẽ là... lần tiên em."
Anh giọng điệu tĩnh nói: “Lúc đó rất khoa bục tranh luận với anh, nói là do trường tiết sang cuối tuần các mới s/ay rư/ợu đi học."
Lục nói khúc khích hai lần: “Đó là buổi tiên dạy sau thành giảng viên, nhưng phải một cô bé khó chơi vậy, sợ rằng được sẽ h/ủy h/o/ại sự nghiệp mình, rất ấn tượng.”
Trong giọng điệu chút hoài niệm, kéo vào hồi ức.
Tất cũng Vưu Trinh ng/ang bư/ớng và tá/o b/ạo.
Nhưng bao giờ thể là cô nữa.