- Lão đại, đây Khung chiến ngày rồi.
Trên mảnh lục địa phế tích, Tiểu khẽ nhúc nhích, ánh về xa xăm.
Đại anh về tới mi tâm thân, lập Tử Lôi Huyền Đỉnh trng bàn tên vật Viễn của Thiên La Minh bị Tử Lôi Huyền Đỉnh.
Lúc nãy phó vật Viễn phí lực của người, thiếu nữa để chạy mất, cuối cùng tăng thêm đại anh bố trí ra Phệ H/ồn Khốn Linh Trận của Phệ H/ồn nhất Tử Lôi Huyền Đỉnh được.
- Chúng ta lánh tiếng đi, nếu để là chúng ta làm sẽ phiền toái Phiền toái ngược lại sợ, bất đây cắn áo bổn nguyên, ta lĩnh ngắn.
Lục nói Tiểu Long, đây ch*t thôn phệ tĩnh tâm lĩnh rồi, thì lĩnh mới là điểm mấu chốt.
Tiểu suy tư chút, đó nói Du:
- Lão đại, chúng ta phải về Linh Vũ nếu ở nơi đây thì an toàn đây Viễn ít.
- Đến Thanh là rồi.
Lục Thanh tín nhiệm được, Thanh rồi thì sợ là đám Thế chủ dám phiền toái, huống chuyện đây là do bọn làm cả.
- Thanh giới, có lẽ an toàn, vừa vặn đây cảm, ta hảo hảo lĩnh ngắn, đó lại phó đám Viễn kia.
Tiểu đầu nói, khóe miệng lộ ra vui vẻ, cần phải cảnh, gì phải mức lắng cả.
"Sưu "
Hai lập lại nữa vạch phá bầu trời, cầu biến viễn không.
Trong Khung chiến vẫn Nguyên, ngược lại tự dưng biến thấy đâu nữa, siêu phát hiện vài dấu vết đỉnh đại chiến qua, khiến khắp Khung chiến nhất bàng hoàng, suy đoán bay đầy trời.
Mà khởi xướng Thiên Giới Mật Địa của Thanh lĩnh rồi.
Ngoại ba mươi tầng thứ chín của Thiên Trụ Giới qua ngàn ngồi ngay ngắn, trên quanh phảng dung nham tràn ra ngoài vậy, hủy diệt nóng bỏng âm hàn chấn động.
- Hô.
Đột nhiên, thanh niên áo ra, b/ắn ra thất luyện sắc, cỗ nóng bỏng Man Hoang Viễn chấn thật lâu từ từ liễm.
- Đây là độB/án sao?
Cảm giác năng lượng sôi cơ thì thào nói nhỏ, khi cắn Viễn cảnh, tăng thêm lĩnh ở mặt áo nghĩa, rốt cục khiến cho U Minh Viêm Thể Vô.
B/án Vô, cùng cảnh, đây đều là khái cực mơ hồ.
Loại phải mỗi đều phải qua, mà là bản giác khái rõ ràng, mơ hồ, bản lại nhận rõ ràng.
"Phần phật! "
Trước trung, đầu Cự cực lớn, quanh lan tràn hỏa diễm khiến cho vặn vẹo, hiển lộ gợn sóng màu đen, kinh khuếch tán, lập hóa thanh niên mặc bào.
"NGAO! "
Thanh niên mặc ra, đó Thanh hiển Huyền Vũ chiếm giữ, cực huyền ảo kinh người, áp bàng bạc khiến phải hãi hùng khiếp vía.
- Lão đại.
Sau khi màn huyền ảo Tiểu lập trước Du, mang cười, tựa lĩnh nhiều
- Tiến bộ lớn đấy.
Lục qua Tiểu Long, giác ra Tiểu năm tiến bộ kinh người, Thanh Huyền Vũ hiển hiện trước có, lực hẳn tiến bộ cực lớn rồi.
- Tiến bộ ít, bất vẫn chạm cảnh.
Tiểu nhẹ tuy nữa tiến bộ cực lớn, bất vẫn giác phá cảnh, khỏi thất vọng, T T T R R UYỆN F FUL LLL ...... VV V V NNNNNNNNNN]] thật sự cứ mê mang tiến tới trên con đường thông cảnh, mộng ảo, lúc nào nữa.
- Từ từ sẽ đến, chắc sẽ ngày thôi, dùng phú của ngươi, nhất định vấn đề gì đâu.
Lục nói Tiểu Long, tự nhiên bằng thì Viễn vài là rồi, cảnh, đủ để khiến phong hoa tuyệt đại nhất phải dừng bước.
Ánh Tiểu nhiên qua Du, hỏi:
- Lão đại, ngươi sao?
- Chạm cánh cửa thôi.
Lục cười, cái gọi là Vô, sợ ngay cả 1% của bằng, đó là khái mơ hồ, nói dễ là Vô, trên tế lại qu/an h/ệ cảnh.
Bất phải sánh bằng được, đại biểu cho qua trên rồi.
- Sớm muộn gì ngày, chúng ta đều cảnh.
Tiểu kiên quyết nhẹ đầu.
- Nhưng chúng ta nữa, ngày rồi.
Lục thở dài, năm qua hơn ba mươi huống coi cảnh, ngăn cản Thần Linh Vương sợ khó.
Sắc mặt Tiểu hơi trầm điều lão đại lắng tự nhiên rõ ràng, đó ngửa mặt lên, nói nhỏ:
- Lão đại, Khung chiến nào rồi?