Dịch: nguyenhien - nhóm dịch: HTP
Tranh đấu giữa Táo diễn nhiều năm, xung liên miên vẫn mực gây hậu lắm thôi.
Trận liên quan tham gia hiện giờ vậy. bên giằng co nhau nhang ch/áy. Đám đ/ấm đ/á khiến mũi bên bầm dập, đành khối thạch bồi thường cái cửa hỏng, khi rời đi hung hãn.
Trần quay nhìn đứng trên bờ rào bộ thâm trầm mà h/ận. hiện gia nhập Táo thì Táo gh/ét.
Trận bên gây sự chú toàn bộ tử dịch. Nhiều biết chuyện Táo thì gi/ận lây vẫn số tử Hầu tiểu muội hạn, thấy hành động Táo sẽ mang cơ hội mình.
Tháng thứ tới, lộ Táo nhanh, đó ưỡn ng/ực vênh chắn lối vào.
Những tử nhìn hậm hực.
“Các đồng môn! Nếu các nhanh thì đâu m/ua danh ngạch ta? Chúng vậy vì môn, tìm ưu tú, xứng nhất mà tiếng, hướng tử nói. Những đều do hắn. Đám tử xong biết ken két.
Tới chuông bắt vang lên, Táo tử khác liều mạng tới, dồn sức lực vượt qua đối phương. huynh biến ánh cam lòng lại. Bọn biết cắn tiếp tục leo trước.
Bởi nói lý.
Sau khi công thêm lần nữa, thế Táo phòng thịnh, chấn động toàn bộ khu dịch. Đám tử biến sắc kia to tu vi cao thâm nên gi/ận mà ai dám nói gì.
Cảm giác nở mày nở lâu Táo chưa được thụ. danh Táo khu hiện giờ phong rồi.
Thêm tháng nữa qua đi, cứ lộ Táo vô hưng phấn, đi. hắn, hôm ấy chính thạch.
Bạch vậy. Linh thạch nhiều, lượng dược m/ua thiếu bao nhiêu. hôm ấy, lộ thêm lần nữa.
Sáng sớm, Bàn, huynh khác rời khỏi giường đi. ngã rẽ, ba hướng lao Hương Sơn.
Nhưng trên đường, nhiên hiện, hỏi lý do đanh nhau phen. đông nên trận kéo dài bình thường. Tiếng chuông bắt vang khiến lựng.
Chính điểm ấy, trốn hút. gi/ận, hung hăng giậm vì kịp đuổi, đó Hương nơi thấy nơi vắng vẻ, ba núi.
“Mấy tên x/ấu xa chờ lát nữa xuống sẽ triệu tất cả Táo đi đ/ập phen!” gi/ận nói, lực lượng cơ theo đó bùng phát, lượng thừa cơ đ/ốt ch/áy, dùng thường thấy được đang g/ầy đi từng chút một. độ mà nhanh trước.
Bạch sức gi/ận. thiếu ít thạch đủ rồi. này, cắn răng, tốc độ di nhanh bỗng tăng đôi. sóng vai chạy, lần lượt vượt qua từng tử một.
Tới ba biến sắc vì trí gần cửa đang ba đứng đó.
Người đứng gần nhất Phi, hán khác, tu vi đều Ngưng Khí tầng thứ ba. Vừa thấy ba tới, ba cất ha hả.
“Trương Bàn, Thuần, các rồi. sao, danh ngạch đây, các muốn hay không?”
“Hèn hạ! Vô sỉ! Hai lợi sỉ vả đối phương.
“Đã trái quy, Táo các làm, sao không?”
“Ha chút sinh nay thuộc rồi!”
Trần giễu gi/ận. bày tính kế nên mới kia ngăn cản họ.
Trương lên, đang muốn tay Trong này, nhau tránh khỏi. Hơn nữa, chuyện sẽ diễn bao nhiêu lần nữa Việc cư/ớp ng/uồn thạch họ, khiến lửa gi/ận lòng dâng cực điểm.
Hắc đang phẫn nộ, chuẩn tay thì bỗng lóe nhỏ giọng nói người.
“Đại huynh! Chúng dùng sức đẩy núi. Chúng chịu thạch lần này, lần được nữa”.
Vừa dứt lời, Trường sửng sốt, đó vui đến cuồ/ng. khẳng tiểu Cửu bàn lắm nhiều kế. thân nhanh chóng lao Hai sáng hì hì lắc lư thân theo Bàn.
Đường tổ chức vốn quá rộng. Hai trung chỗ, bức độ cực nhanh, gần. lưng người, mồm ngừng gào.
Ba tìm cách đối phó, bao nhiêu tính toán Bàn.
Lúc này, tới, thế kinh thiên động nhảy sắc biến. Vẻ ba h/oảng s/ợ, nhanh chóng nhận đồ Táo Phòng.
Nếu khu vực khác, ba hoàn toàn tránh né, chỗ chật ba phản kích chút nào, tốc độ thân lui nhanh hơn. Càng lại, ba sợ hãi.
Ba muốn trở tử ngoại sớm vậy. Trở tử ngoại thì được nữa. Trở tử tầm thường thì lợi ích bằng được.
“Trương huynh đừng xúc động, chuyện từ nói…”
Trán đổ đầy mồ hôi lạnh. bảo. vừa nói được c/ắt ngang.
“Đại huynh lên! đẩy núi!!!”
Trương xong rống tốc độ tiếp tục tăng lên. chịu kém. Hai song tiến tạo từng tràng âm thanh ầm ầm sấm n/ổ. Một hán lưng cách chống trượt khỏi bậc thang đứng trên núi. muốn khóc mà nước mắt.
Cùng ấy, tên hán hét thảm thiết, thân loạng choạng lui bước hạ xuống thì đứng trên núi. vỗ ng/ực cái, vẻ cam lòng.
Người Mặc chống trên con đường nhỏ bé hơn, húc núi. cau mày, nhìn bằng ánh muốn gi*t người.
“Bạch h/ận nhất mà chính Thuần, nghĩ cách đ/ộc này.
Trên tử ngoại đứng đó sững sờ, trơ nhìn sự Hai vài lui nói gì.
Tới gần cửa con đường cất sảng khoái.
“Trần Phi, gặp nhé! khu nữa, nhất sẽ ngươi. Ta m/ộ đó”. vỗ vỗ cái bụng đầy ngấn nói.
Ba gi/ận phun m/áu tươi, muốn gi*t người.
“Ba huynh tạ. Chúc mừng các cá chép hóa rồng, trở tử ngoại môn. sẽ thăng chức nhanh, m/ộ a.” hất vẻ ý.
Nhưng vừa dứt lời, thanh âm lạnh băng trên Hương Sơn bỗng vang lên.
“Không m/ộ, đi.”
Âm thanh rơi tai r/un r/ẩy, ánh sợ hãi. Một cỗ hấp lực cực lớn trên truyền bao Thuần, trên núi.
Bạch gào thảm thiết. ôm cành cây bên con đường vừa ôm vừa c/ứu.
“Sư huynh c/ứu ta!”
Sự diễn quá ngột. chưa kịp phản ứng thì “rắc” tiếng, cành cây bẻ gẫy. Thân diều dứt dây, đỉnh. Cùng ấy, trên bước nam tử, toàn thân mặc trường bào màu xanh nhạt. Khí thế gi/ận mà uy. chính là…
Lý Thanh Hậu.