QUỶ THÊ

Chương 04

16/09/2025 18:02

Đồng hành cái rắm!

Vừa rời khỏi phủ, Bùi Tinh Lâm như diều đ/ứt dây lẽo đẽo theo sau. Ta dừng, hắn cũng đứng im. Ta đi, hắn lại lơ lửng bám theo.

Cuối cùng ta bất lực:

"Tiên sinh trước giờ đều phiêu bạt thế này sao?"

Bùi công tử ngây ngô giơ cổ tay:

"Ta... ta mới ch*t chưa lâu."

Một vệt chỉ hồng mảnh như tơ đỏ quấn quanh cổ tay cả hai. Hóa ra dù ta xuyên qua thân x/á/c Trần Tứ Nương, nhưng lễ âm hôn đã thành, mối nhân duyên vẫn còn vương?

Ta tìm một thầy âm dương đến, ông ta liếc nhìn, vẻ huyền bí:

“Cởi chuông phải chính tay người buộc. Cô nương đã tự mình buộc sợi dây, thì cũng phải tự mình gỡ.”

Toàn nói nhảm.

Ta thử tháo dây đỏ suốt nửa ngày, nào kéo, nào d/ao, nào ki/ếm, thậm chí x/é tay, đều chẳng thể c/ắt đ/ứt.

Trừ phi…

Người “buộc” không phải ta.

Mà là Trần Tứ Nương đã ch*t kia.

Lục lại ký ức nàng ta, chợt nhớ đêm Hồ lão gia viếng phủ, mẹ ruột đột nhiên ân cần đưa chén canh táo đỏ:

"Con gái à, đeo bùa hộ mệnh này vào, nương cầu chùa Thiên Phúc đó."

Trần Tứ Nương ngây thơ đeo vào. Thế rồi bị chính song thân đẩy vào qu/an t/ài Bùi Tinh Lâm.

"Nhớ ra chưa? Sợi chỉ hồng này từ đâu?" Bùi công tử đang vắt vẻo trên không trung, h/ồn mới thành nên nghịch ngợm đủ kiểu.

"Là mẫu thân ta đeo cho."

"Vậy tìm bà ấy thôi!" Hắn chợt nhận ra sai sót - lúc gia nhân ch/ôn ta, bà ấy cũng đứng nhìn.

Giọng Bùi Tinh Lâm ngập ngừng:

"Có lẽ... cụ bà cũng bị Hồ cử nhân h/ãm h/ại..."

Ta bình thản đáp:

"Không. Chính tay bà ta rót th/uốc mê."

Dù sao họ cũng chẳng phải cha nương ta, chỉ cảm nhận nỗi uất ức của Trần Tứ Nương còn vương lại. Đã mượn thân x/á/c nàng, ta phải trả món n/ợ này.

Bùi công tử lắp bắp:

"Thế... sao nàng nói th/uốc của Hồ cử nhân..."

Ta liếm răng. Tất nhiên vì Hồ gia có thế lực, Trần Tứ Nương khó bề trả th/ù. Nhưng với song thân nàng thì khác.

Vừa gi/ật sợi chỉ hồng, ta quyết định:

"Đi thôi. Tìm phụ mẫu ta."

Bước vài bước lại dặn thêm:

"Sợ thì nhắm mắt lại."

Ân oán rõ ràng, đòi n/ợ m/áu phải trả bằng m/áu!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Nhưng vẫn đọng lại trong tim

Chương 18
Để trút giận cho người trong tim, Bùi Vân Châu nhốt ta - kẻ bị hắn bỏ thuốc kích dục trong biệt viện hoang. Hắn quả quyết nói với mọi người: "Ôn Tương Nghi yêu ta như mạng sống, thà chết cũng không đánh mất trinh tiết vì giữ gìn cho ta." "Vậy nên hồ sen đóng băng ba thước chính là liều thuốc giải cho nàng ta. Giữa mùa đông giá rét, đúng là dịp tốt để cho nàng ta một bài học." Nhưng khi quay đầu, ta thấy những dòng bình luận: [Nữ chính còn đợi gì nữa, được như ý nguyện rồi, tặng hắn một chiếc mũ xanh đi!] [Liều thuốc giải sống động đang ở sau cánh cửa kìa, vừa lực lưỡng lại cứng rắn, xông lên đi!] Qua khe cửa, tôi bất ngờ thấy Bùi Hành - vị huynh trưởng ngạo nghễ lạnh lùng của Vân Châu, gương mặt ửng hồng đang khẽ gọi tên ta: "Quả nhiên là say rồi, chưa ngủ đã thấy Tương Nghi rồi... ham muốn của ta ngày càng lớn thật." Ngồi vắt qua eo thon của Bùi Hành, ta không chút do dự cắn vào yết hầu hắn: "Nợ đệ huynh trả, Hành ca ca, liều thuốc giải trên người huynh có muốn cho Tương Nghi mượn dùng không?" #bere
Cổ trang
Ngôn Tình
Nữ Cường
1.96 K
Watayasu Chương 11