14

Sau hôn lễ, công Ý Hằng dọn ra khỏi hoàng cung.

Ta theo đến phủ tướng.

Dạo công ta nghe rất nhiều chuyện xưa của nàng.

Năm ấy ta còn ở trong cung học nghi, công được hoàng thượng cưng chiều nên bị bó buộc.

Ta nhớ rõ, mỗi lần ra chơi về đều cho ta đồ ăn ngon hoặc mấy món đồ nhỏ xinh.

Nàng gặp Ý Hằng lần đầu ở hậu viện phủ Khi đó, bị đã c/ứu hắn.

Từ đó, nhất kiến chung tình, rồi lại gặp gỡ thêm vài lần càng thêm si mê.

Ta ghẹo khứ phong ấy là thế nào.

Công cười khanh khách, ấy biết liệu quay lại kinh thành hay không, nên tức gi/ận tìm nam nhân khác cho quên đi.

Không ngờ, khi trở lại, đã là vị tướng.

Kể đến đây, ghé sát tai ta, mật tối nay chuyện lớn muốn cho ta biết.

Nụ cười đầy thần ấy ta rất tò mò.

Đêm đến, chuyện lớn ta lại chứng kiến sự bất ngờ.

Ta nhìn Ý Hằng là hồ ly.

Bộ lông xám xanh, đôi mắt phượng khẽ khép, đang tựa lòng công làm nũng.

"Công chúa."

Con hồ ly xanh kia làm bằng giọng của Ý Hằng, ta vô cùng kinh ngạc.

Nếu nói là hồ ta thể nhận. Nhưng đường là tướng làm giờ lại hóa thành hồ ly xanh trong lòng công chúa, nhẽo yên, ta sự chịu nổi.

Không phải sợ hãi hay tin bọn cứ như đang biến tướng bắt ta ăn cơm chó.

"Ninh Nhi, nhìn đủ chưa? Bảo ấy ra được không?"

Câu nói ấy ta cảm dư thừa.

"Công chúa, đã muộn rồi, nên nghỉ sớm."

Ta nín thở, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Đứng cửa, ta hơi sâu, nhưng vẫn nghe loáng thoáng công nói:

"Ta biết Diểu thể nhận mà. Không đúng, Tạ, sao chàng biết ấy nhận?"

"Bởi ấy gặp con hồ ly..."

"Ở đâu? Có đẹp bằng chàng không?"

"..."

Ta muốn nghe nữa, lượng tin lớn đầu ta đ/au nhức.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm