Triệu Tư Tư vẻ mặt bối rối.
"Tiến sĩ Phương, không phải chị gái của cô đang ở bệ/nh viện sao? Tại sao cô lại nói là ở trong đó?"
Những người khác cũng tò mò nhìn cô ta, nhưng Phương Thiến không nói gì nữa, cụp mắt xuống, cô ta là người đầu tiên đeo ba lô trên lưng bước vào đường hầm.
"Cô ấy đang nói về linh h/ồn, sống thực vật, có lẽ là bị mất h/ồn."
Con người có ba h/ồn bảy vía, thứ nhất là thiên h/ồn, thứ hai là địa h/ồn, thứ ba là mệnh h/ồn. Trong đó, thiên h/ồn và địa h/ồn không phải lúc nào cũng ở trong cơ thể con người mà thường phiêu tán ở bên ngoài.
Đôi khi bạn đi đến một nơi chưa bao giờ đặt chân tới nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, đây chính là nơi thiên h/ồn hoặc địa h/ồn của bạn đã từng đến.
Nhưng mệnh h/ồn thì lại khác, mệnh h/ồn làm chủ tư tưởng và hành động. Ngoài ra, bảy phách của một con người do chính mệnh h/ồn chi phối. Nếu chị của Phương Thiến đã để lại mệnh h/ồn trong ngôi m/ộ cổ này, chị ấy sẽ không còn tri giác và không thể đi lại được.
Sau khi nghe tôi nói, Triệu Tư Tư sợ hãi đi đến gần Lâm Tân.
"Ở đây có thứ gì có thể câu h/ồn sao? Tôi sợ quá.”
Giang Hạo Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Thảo mai vừa thôi."
Triệu Tư Tư trừng mắt nhìn Giang Hạo Ngôn, tức gi/ận đến mức muốn đ/á/nh anh ta, tôi đẩy hai chị em sang một bên.
"Đừng làm lo/ạn, hôm nay mí mắt của tôi gi/ật liên tục, lần này chắc là rất nguy hiểm.”
Tôi theo Phương Thiến vào trong đường hầm, đây là một ngôi m/ộ đ/á bình thường, lối vào đường hầm đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, hai bên có dây điện và mấy bóng đèn treo trên tường.
Đường hầm sâu và hẹp, đi càng sâu vào bên trong thì càng tối đen như mực, ánh sáng dường như không thể xuyên qua được.
Tôi đi được vài bước thì đột nhiên cảm thấy bụng đ/au dữ dội.
"Không xong rồi, bữa trưa có vấn đề."
Sắc mặt tôi tái nhợt, Triệu Tư Tư sửng sốt, sau đó lấy tay ôm bụng.
"A, bụng của tôi cũng đ/au quá."
"Bữa trưa có đ/ộc!"
Cách đó không xa, Phương Thiến đột nhiên quay đầu lại, cười nham hiểm: "He he he…"
Mọi người đều sửng sốt, tay Triệu Tư Tư r/un r/ẩy chỉ vào Phương Thiến.
“Là cô hạ đ/ộc?”
Phương Thiến chậm rãi đi về phía chúng tôi, lưng quay về phía lối vào của đường hầm, ánh sáng chiếu vào mặt cô ta, phần trên bị bóng tối bao phủ, cộng với đôi mắt dị đồng, trông thật rùng rợn, Triệu Tư Tư không khỏi hét lên.
Phương Thiến liếc một cái.
"Bữa trưa các người đã ăn gì?"
Lâm Tân: "Gà cay, cá luộc, đậu phụ M/a bà. "
Phương Thiến gật đầu thở dài.
"Được rồi, đi đến nhà vệ sinh đi, mọi người ăn quá cay, những người ở nơi khác đến Tứ Xuyên, mười người đã hết tám người bị tiêu chảy rồi, là do tôi bất cẩn.”
Vừa dứt lời, bụng tôi kêu lớn, tôi x/ấu hổ che bụng lại.
"Tôi đi trước một bước."
Bên cạnh trạm canh gác có một nhà vệ sinh công cộng, chỉ có một cái hố, tôi giành nhà vệ sinh trước, những người khác liều mạng gõ cửa ở bên ngoài.