Nấu cơm nuôi quỷ

Chương 5

14/12/2023 10:30

Tôi sửng sốt hai giây, r/un r/ẩy giơ điện thoại.

Tôi đưa điện thoại di động hướng về phía gầm giường, chụp một bức ảnh.

Trong ảnh, tôi quả thật nhìn thấy hai khuôn mặt vô cảm.

Đó là khuôn mặt của bố mẹ tôi.

Bọn họ không hề rời khỏi phòng, mà chui vào gầm giường của tôi, trừng lớn đôi mắt nhìn tôi.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên chóp mũi của tôi, tôi phóng về phía cửa.

Lúc này, tôi có thể nhìn thấy bố mẹ tôi rõ ràng.

Bọn họ áp mạnh đầu vào nhau, cứ như thể là cặp sinh đôi dính liền vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, trong miệng nhanh chóng lầu bầu:

“Tôi đã nói Tư Tư đã tỉnh từ lâu rồi…”

“Tư Tư thấy hết rồi đúng không? Quả nhiên không giấu được…”

Giây tiếp theo, tôi thấy bố mẹ bò nhanh từ gầm giường ra, giống như hai con rắn trườn về phía tôi.

Bọn họ bắt được hai chân tôi, không màng đến sự giãy dụa của tôi, kéo tôi về phía căn phòng của anh trai.

Cánh cửa vốn đang đóng lại kia không biết đã mở ra từ bao giờ.

Tôi liều mạng giãy dụa, c/ầu x/in bố mẹ buông tôi ra.

“Tư Tư, mẹ có nỗi khổ của mẹ, con đừng trách mẹ!”

Mẹ quyết tâm mà túm lấy tôi kéo vào gian phòng trong kia.

Bà dùng sức đẩy tôi vào trong.

Tôi ngã lăn trên đất, chân bị trượt đến đ/au đớn.

Trong phòng cực kỳ lạnh.

Rõ ràng là mùa hè, tôi lại mặc váy ngủ, nhưng cánh tay lại bị lạnh đến nổi da gà.

Cánh cửa nặng nề đóng lại.

Tôi chìm vào trong bóng tối.

Tôi tuyệt vọng gõ cửa, hy vọng bố mẹ có thể mở ra.

Nhưng bên ngoài lại truyền đến giọng nói tà/n nh/ẫn của bọn họ:

“Tư Tư, bố mẹ xin lỗi con, con kiên nhẫn một chút, đến ngày mai sẽ ổn thôi, ngày mai anh trai con trở về, mẹ sẽ làm đồ ngon cho hai đứa ăn!”

Tiếng bước chân bọn họ rời đi vang lên, mặc cho tôi gào thét to như thế nào, tiếng bước chân cách tôi ngày càng xa, cho đến khi biến mất.

Tôi dùng sức đạp lên cửa mấy phát.

Nhưng cánh cửa vẫn lù lù bất động như cũ.

Tôi thở hổ/n h/ển nằm liệt dưới đất.

Nhưng may mắn chính là, khi tôi bị túm đi có mang theo điện thoại.

Tôi muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng rõ ràng trước đó điện thoại vẫn còn sáng, bây giờ lại đột nhiên sập màn hình.

Trên màn hình phản xạ khuôn mặt k/inh h/oàng của tôi.

Nhưng trên vai tôi, lại còn có một bàn tay.

Một bàn tay xanh trắng phiếm tro.

Yên tĩnh đặt trên vai tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm