Tôi sửng sốt hai giây, r/un r/ẩy giơ thoại.
Tôi đưa thoại động hướng gầm chụp một bức ảnh.
Trong ảnh, quả thật hai mặt vô cảm.
Đó là mặt tôi.
Bọn họ không rời khỏi phòng, chui gầm giường lớn mắt tôi.
Mồ lạnh chảy ròng trên chóp mũi phóng cửa.
Lúc này, thể rõ ràng.
Bọn họ áp mạnh đầu nhau, thể là cặp sinh dính liền vậy, mắt chằm trong miệng nhanh chóng lầu bầu:
“Tôi đã nói Tư đã tỉnh từ lâu rồi…”
“Tư hết rồi đúng không? Quả nhiên không giấu được…”
Giây tiếp theo, bò nhanh từ gầm giường ra, giống hai rắn trườn tôi.
Bọn họ bắt được hai không màng sự giãy dụa kéo căn anh trai.
Cánh cửa vốn đang đóng kia không biết đã mở ra từ bao giờ.
Tôi liều mạng giãy dụa, c/ầu x/in buông ra.
“Tư mẹ, đừng mẹ!”
Mẹ quyết tâm túm lấy kéo gian trong kia.
Bà dùng sức đẩy trong.
Tôi ngã trên đất, bị trượt đ/au đớn.
Trong cực kỳ lạnh.
Rõ ràng là mùa hè, mặc váy ngủ, nhưng cánh tay bị lạnh nổi da gà.
Cánh cửa nặng nề đóng lại.
Tôi chìm trong bóng tối.
Tôi tuyệt cửa, hy thể mở ra.
Nhưng bên ngoài truyền giọng nói bọn họ:
“Tư xin lỗi kiên nhẫn một chút, mai sẽ ổn thôi, mai anh trai trở về, sẽ làm đồ ngon cho hai đứa ăn!”
Tiếng bước bọn họ rời đi vang lên, mặc cho gào thét to thế nào, tiếng bước càng xa, cho khi biến mất.
Tôi dùng sức lên cửa mấy phát.
Nhưng cánh cửa vẫn lù lù bất động cũ.
Tôi thở hổ/n h/ển liệt dưới đất.
Nhưng may mắn chính là, khi bị túm đi mang theo thoại.
Tôi muốn gọi thoại sát.
Nhưng rõ ràng trước đó thoại vẫn sáng, bây giờ đột nhiên sập màn hình.
Trên màn hình mặt k/inh h/oàng tôi.
Nhưng trên một tay.
Một tay xanh trắng phiếm tro.
Yên tĩnh đặt trên tôi.