Tôi ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm m/áu.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy bên cạnh là một con quái vật, trên đầu nó có hai cái sừng, tóc đỏ dựng lên, mặt xanh nanh vàng, thân hình trông như một con gấu đen khổng lồ.
Đây chắc chắn chính là Q/uỷ Vương trong truyền thuyết.
Tôi chống tay ngồi dậy, lấy từ trong túi ra mấy tấm Hoả phù, ném lên người Hoa Vũ Linh, vừa ném vừa cà khịa: “Hoa Hoa, chồng cậu thật thô lỗ, vừa gặp mặt đã đ/á/nh tôi.”
Hoa Vũ Linh: “?”
Địa h/ồn của Hoa Vũ Linh giãy dụa kịch liệt, sợi dây trói quanh người cô ấy lập tức siết ch/ặt lại.
Tôi lại tiếp tục nói: “Làm gì mà kích động vậy, tôi nói hắn không tốt, nên cậu tức gi/ận à?”
“Sớm biết tình cảm của hai người tốt như vậy thì tôi đã không đến.”
“Ồ, không ngờ cậu lại thích kiểu như thế này, chẳng trách lại không thích tên mặt trắng Quý Khang kia.”
Hoa Vũ Linh tức đến phát đi/ên hét lên, dây thừng trói trên người đ/ứt ra, sau đó “vút” một tiếng, h/ồn phách của cô ấy biến mất trước mắt tôi.
Tôi thở phào nhẹn nhõm, cơ thể con người có sức hút rất mạnh đối với h/ồn phách, càng chọc gi/ận cô ấy, càng kí/ch th/ích tinh thần cô ấy thì lực hút từ mệnh h/ồn trong cơ thể phát ra càng mạnh.
Ba h/ồn của Hoa Hoa bây giờ có lẽ đã quay về thân x/á/c rồi.
Quả nhiên, một lúc sau, phía sau vang lên giọng nói đầy tức gi/ận của Hoa Vũ Linh: “Kiều Mặc Vũ, cậu nói chuyện đừng có nói cái kiểu dốt nát như vậy được không!”
“Hoa Hoa, em không sao rồi.”
Quý Khang từ xa lao tới, vẻ mặt đầy vui mừng, sắc mặt của Hoa Vũ Linh càng trở nên khó coi.
“Kiều Mặc Vũ, cậu mang theo tên phế vật này đến đây làm gì?”
Quý Khang dừng bước chân lại, ý cười trên mặt lập tức tắt ngúm.
“Anh…Hoa Hoa, em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?”
Lúc hai người đang nói chuyện, thì người tế thần mặc đồ đen dần rút lui về phía sau, thân thể ẩn trong bóng tối, tôi đang định đuổi theo thì Q/uỷ Vương lại t/át tôi một cái.
“Hoa Vũ Linh, đừng ở đó lề mề nữa, nhanh tới giúp tôi đi!”
“Tới đây…”