Tôi từng nhặt được một con mèo hoang.
Con mèo ấy lông xám, bẩn thỉu.
Tôi tắm rửa sạch sẽ cho nó.
Không ngờ… hóa ra là một con mèo đẹp đến ngỡ ngàng.
Bộ lông vàng óng lấp lánh như ánh nắng.
Tôi yêu không buông tay nổi.
Nhưng rồi một ngày, nó lại biến thành người.
Một người đàn ông với đôi tai mèo, đang cuộn tròn trên chiếc sofa “Lý Tứ” nhà tôi, tai cụp xuống, nói nhỏ:
“Xin lỗi, em đã lừa anh.”
“Thật ra em vốn là yêu mèo… nhưng em quá muốn lại gần anh, nên em biến thành mèo để đến bên anh.”
“Anh có thể tha thứ cho em không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời…
Đã cảm thấy như có thứ gì đó ấm áp chiếu rọi lên người mình.
Tôi tỉnh lại hóa ra là mơ.
Tôi mở mắt.
Thứ ấm áp trong mơ hóa ra là ánh mặt trời.
Tôi đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại. Căn phòng thì vừa lạ vừa quen:
Ngôi nhà là xa lạ.
Nhưng chiếc sofa, mấy món trang trí, chậu cây… đều quen thuộc một cách kỳ lạ.
Chẳng lẽ… hắn chuyển hết đồ đạc của tôi qua đây?
Và điều cuối cùng khiến tôi thấy quen thuộc nhất—
Ninh Thiện Chi.
Cậu ta đang tựa vào góc tường xa nhất.
Thấy tôi ngồi dậy, Ninh Thiện Chi từ từ bước lại.
Trên mặt cuối cùng cũng không còn nụ cười giả tạo nữa.
Giọng cậu lạnh hẳn đi:
“Em đã cho anh cơ hội rồi, Văn Dụ.”
“Anh có tha thứ hay chấp nhận hay không cũng chẳng quan trọng nữa.”
“Vì từ bây giờ, anh chỉ có thể là của em.”
Ninh Thiện Chi đứng bên cạnh giường, gần như từ trên cao nhìn xuống tôi.
Ánh mắt cậu ta nóng rực, trần trụi, như một con rồng cuối cùng cũng chiếm được kho báu của mình.
Tôi muốn xuống giường, nhưng vừa cử động…
Tôi lập tức phát hiện điều gì đó bất thường.
Tôi gi/ật mạnh chăn ra..
Chân phải của tôi đang bị khóa bởi một chiếc xiềng chân màu vàng ánh kim.
Dây xích cũng ánh vàng, kéo dài ra ngoài phòng ngủ.
Cái xiềng này không khiến tôi thấy đ/au, vì phần viền được bọc đệm mềm, cảm giác chẳng khác gì một phần của chăn nệm.
Tôi bật cười vì tức.
“Ý gì đây? Chơi trò giam giữ à? Cuối cùng cũng không nhịn được mà làm chuyện phạm pháp rồi hả?”