4
Tối đó, mọi người quây quần trong vườn.
Chơi vài trò chơi, người đề nghị diễn tài năng.
Một khách tên Tiểu Nguyệt cười nói với Tiêu:
"Lâu giành concert của anh, biết cơ hội nào hát một live không?"
"Em muốn gì?"
"To my lover."
Khi năm từ này khí trong hiện trường ngưng lại.
Sau đó, mọi người đầu ồn ào:
"Đúng đúng, hình từ năm trước hát này nữa? Muốn phiên bản hiện tại quá."
Tống Mạn ôm cười tươi nói:
"Lâu chút hoài niệm."
"To my lover" là hát cầu hôn từng viết cô.
Tại concert tám vạn người cách đây năm, đã hát trước mọi người, quỳ một chân xuống với chiếc nhẫn.
Nhưng Mạn đã từ chối lời cầu hôn của anh.
Sau buổi concert, liền đề nghị chia tay và ra nước ngoài triển sự nghiệp.
Sau đó, còn hát này nữa.
Tôi cắn môi, nắm tay đang để cạnh:
"Đừng hát."
Anh quay đầu nhìn tôi.
"Đừng gi/ận dỗi."
Rồi rút tay cạnh, nhìn về phía nhân viên:
"Giúp tôi lấy một cái cái mic lên."
Khi mic xong, ôm đó âm thanh.
Tất cả mọi người trong vườn vỗ tay cổ vũ.
Tôi vô vọng nhìn quanh, ánh chạm phải ánh nhìn khích và kh/inh của Mạn.
Sợi lý trí trong đầu bỗng nhiên đ/ứt g/ãy, tôi đứng bước đến, gi/ật lấy từ tay Tiêu:
"Em đã nói rồi, hát em thích!"
Guitar bất bị tôi gi/ật đi, do lực quá mạnh đ/ập vào mép bàn cạnh, ra tiếng động lớn.
Ánh ngay trầm xuống.
Anh đứng dưới ánh sáng chói nhìn tôi, giọng nói lạnh lẽo.
"Đường Mộng, em vấn đề gì vậy?"
Tôi ôm bị nhìn vào với đôi đỏ hoe.
Cho mọi trước trở nên mờ mịt, tôi nhận ra.
Tôi đã khóc.
Trước ống kính, trước nhiều khách và nhân viên vậy.
Tần hơi ngạc nhìn tôi ngẩn người trong hai giây.
Cho Mạn cười với bao dung:
"Xin lỗi, coi tôi cân nhắc kỹ, hát nữa Tiêu, làm Mộng buồn."
Thấy vẫn nhìn tôi ta đứng nhàng đẩy tay anh:
"Nhanh đi dỗ ấy đi."
Anh khẽ đáp:
"Được."
Dù tôi khóc lóc, sụt sùi thế nào, hề động lòng.
Hóa ra cần một câu từ Mạn, thể nhượng bộ.
Một cảm giác buồn nôn liệt dâng lên từ tận đáy lòng.
Tôi mạnh mẽ ném xuống đất, quay người trở về phòng.