Lòng xuống thầm nghĩ:
– Rắc to rồi.
Lục rơi vào tay thiếu e rằng có kết cục khóa, bi kịch Không liều mạng vận chuyển Chu Tước vẫn đ/á/nh thiếu sắc, thực lực quá kinh Giả tam hệ nữa. Không biết lai lịch thiếu gì.
Lục thấy phát hiện mình, nhắm tịt mắt, nhận kinh mạch huyệt đạo phong tỏa. vận dụng Linh xông phá phong nhờ Linh nên khóa gì được hắn.
Lục có sức trốn, tạm thời lo dưỡng phục hồi.
Lục ức chế hỗn độn người, chậm rãi dưỡng. Trong đầu suy tính các cách trốn, có cơ hội để trốn.
Thời gian chậm rãi qua, dưỡng thân thể. Một qua đi, phục hồi chút ít khí, vết thì đỡ hơn bao giác thiếu thở hắt ra, chắc đã ngừng tu luyện.
Lục dám kh/inh vội ngừng dưỡng, giả xỉu.
Lục nghe nha hoàn thanh tú hỏi:
– Tiểu vết thư rồi?
– lành rồi. xem tặc kia tỉnh chưa?
Thì nha hoàn thanh tú biết thiếu gọi tặc thì có gì.
Đông Mai gần liếc phát hiện đã tỉnh:
– Tiểu tỉnh, có nào nặng qua mãi mãi thức tỉnh?
Thiếu nói:
– tỉnh dậy như Vậy đi, dù cũng để yên, đào mắt ra, sau đó c/ắt yêu thú ăn.
Đông Mai nói:
– Tiểu như tà/n nh/ẫn quá.
– Nhiêu đây mà tà/n nh/ẫn? Vẫn đủ lòng ta. Thôi để ta mình làm!
Lục mở mắt ch/ửi:
– Được rồi, ta một nhát đi luôn đi. Không mà lòng đ/ộc như rết!
Vì gặp xinh Sơn mạch Đô toàn tâm ngoan thủ lạt? Có câu đ/ộc lòng quả nhiên quá đúng.
Thiếu hừ lạnh một tiếng:
– Ha, chịu tỉnh rồi Sớm biết đang giả ch*t.
Dù vẫn thiếu sắc, ngược thêm đáng yêu.
Lúc có tâm ngắm dù thân dữ lành ít, ch/ửi sướng miệng:
– Muốn gi*t cứ gi*t, công tử rồi q/uỷ cũng tha ngươi!
Thiếu chằm chằm, hỏi:
– Ngươi sống gì cô nương được, rồi gì được Cho ta biết, ai?
Lục hừ mạnh:
– Ta ai liên gì tới ngươi?
Lục thầm đa số thích một nam bởi hiểu nam đó. Có lẽ tính mò sẽ gi*t hắn, thì có cơ hội trốn.
Thiếu nhỏ giọng nói:
– Đã thấy qua cứng miệng, biết có cứng thật không.
Lục m/ắng:
– Bản công tử có khác càng cứng muốn thử Nhưng dù muốn thì ta cũng thích!
Lục nói hết câu đã la lên:
– A!!!!
Miệng rát.
Thiếu cầm cây kim lục vào Du, cơ tê dại như ngàn vạn kiến cắn. Cây kim có đ/ộc.
Thiếu mỉm cười nói:
– Đây Vạn tâm châm, loại đ/ộc yếu thư. Giờ suy đi, có chịu khai ai không?
Lục ch/ửi:
– Đồ rắn rết, chắc tại tránh th/ai thất bại nên cân tiết thời mãn kinh trước! công tử sau sẽ b/án vào viện!
Mặt nhức, nửa bên phải sưng húp.
Thiếu nghe hiểu đang ch/ửi cái nghe được chữ viện.
Mặt thiếu vặn vẹo:
– M/ắng này!
Gò má trái cũng tê một cây kim đem nỗi ngàn vạn kiến cắn, người bình thường chịu nổi.
Lục m/ắng:
– Ta tha ngươi, đồ á/c đ/ộc! Ch*t ti/ệt, ta!
Lục gì được phương, mặc dù đã giải được phong ấn tay và trói nhúc nhích.
Thiếu hừ lạnh một tiếng:
– Ta chờ xem tha Ta đổi rồi, ta sẽ gi*t ngươi, mỗi ngày hành hạ một lần ch*t.
Thiếu tâm đe dọa, vươn bàn tay miệng hắn. vùng vẫy, chợt giác đầu nhức.
Lục rú lên:
– A!!!!!!
Lưỡi một những nh.ạy thịt mềm thân người. Vạn tâm châm vào tê dại sau đó cứng như cục nói lời.
Thiếu hừ mạnh:
– Hừ! Ai kêu m/ắng ta, dám thư? M/ắng, m/ắng tiếp đi, m/ắng nữa? Ta vô số cách chờ hành hạ đây, nhớ quá sớm.
Lục rất muốn ch/ửi sưng lấp kín khoáng miệng, nói nên chỉ có dùng đôi mắt rực lửa ch/ửi cổ họng, ch/ửi thầm đời tổ tông thiếu sắc, dù vẫn trên và miệng Du.
Lúc sưng húp, miệng phồng lên như cái đầu heo. soi gương, nếu sẽ sợ đứng tim.
Đông Mai hỏi:
– Tiểu nếu gi*t thì đi đâu? ta có nên quay về không?
Thiếu hờ hững nói:
– đi, trói hắn, dù sợ Chờ ta lành vết sẽ xuất phát.
Thiếu rút về cây kim, phủi liếc xéo la thảm thiết. ngồi xếp bằng tập trung dưỡng.
Nha hoàn Mai đồng Du, chỉ có thế, cũng ngồi tu luyện.
Lục rú một sau toàn thân tê dại mới đỡ khó chịu trừng rắn rết kia, bất biết nên sao. Đối hơn rất nhiều.
Nhìn tĩnh âm thầm dưỡng, dù có trốn cũng phải chờ vết lành mới được, nếu thì có cơ hội nào.
Trong rừng cây rậm rạp Sơn mạch Đô có mấy trăm bóng người đang ki/ếm gì. Ba người đi đằng trước nhất, đó có người lão mặc bào, một nam trung niên.
Nam trung niên chủ Đô, Trưởng lão ngoại môn Vân tông, Vương Nguyệt.