Tôi lủi vào góc sân vắng, một mình đ/á/nh cầu vào tường.
Đang chán nản ngồi xem kiến tha mồi thì nghe tiếng bước chân.
Tề Dự đứng cách vài bước, tóc còn ướt nhễ nhại.
Tôi ngượng ngùng ngẩng đầu:
"Tập thể dục à?"
Hắn bĩu môi:
"Từ nay tiết thể dục của cậu, tôi sẽ tham gia. Làm bạn tập cho cậu."
Hóa ra hắn thấy tin trên diễn đàn, gội đầu còn chưa xong đã vội vàng chạy đến.
Lòng tôi vô cùng xúc động.
Hắn đúng là, tôi khóc ch*t mất.
Có kẻ th/ù không đội trời chung nào lại đủ tiêu chuẩn hơn hắn không?
Chỉ vì muốn đối đầu với Thẩm Giản Thừa, mà hắn lại hy sinh cả thời gian nghỉ ngơi để đến làm bạn cặp với tôi.
Thế là tôi đứng dậy, kiên định nói với Tề Dự:
"Vì tấm lòng hôm nay của cậu, tôi kết nghĩa huynh đệ! Nhất định hợp lực chọc đi/ên Thẩm Giản Thừa!"
Tề Dự gi/ật lấy vợt, gương mặt góc cạnh lấm tấm nước:
"Lý Ngôn Triệt. Đừng bắt tôi phải đ/á/nh cậu."
Tôi cười gượng gãi mũi, tự biết điều mà ngậm miệng.
Đánh vài hiệp, tôi phát hiện Tề Dự… hoàn toàn không biết chơi cầu lông.
Thế là tôi dừng lại, đi vòng qua sân đối diện hắn.
Tề Dự tỏ vẻ sẵn sàng, cầm vợt, hai chân hơi khuỵu, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.
"Cậu qua đây làm gì, tiếp tục đi."
Tôi chỉ vào bụi cây sau lưng - mấy bụi cây bị hắn đ/ập cho tơi tả.
"Cậu cầm vợt sai cách nên toàn đ/á/nh ra ngoài. Tôi phải nhặt cầu suốt!"
Tề Dự buông thõng vai:
"Tôi không biết mà. Thầy Triệt ơi, dạy tôi đi."
Tôi nhiệt tình chỉ dẫn:
"Nhìn kỹ nhé. Đặt khớp ngón tay ở mặt nghiêng này, rồi trượt xuống đáy cán… Không đúng, phải thế này."
Tôi sửa tay cho Tề Dự, đầu vô tình chạm vào ng/ực hắn.
Không ngờ cả sân đều dừng lại nhìn chúng tôi.
Và ánh mắt u ám của Thẩm Giản Thừa đang dán vào lưng tôi.
Tề Dự bỗng kéo dãn khoảng cách, mặt đỏ bừng:
"Trời nóng thế này đừng áp sát vậy."
Tôi ngây ngô hỏi: "Nóng chỗ nào?"
Hắn đẩy tôi ra xa: "Tập trung vào cầu đi!"
Đúng lúc đó, một quả cầu bay tới - trúng ngay mu bàn tay Tề Dự!
Tôi ngẩng lên, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Giản Thừa.
Cậu ta đứng đó như người bị cắm sừng, ném vợt xuống đất bỏ đi.