Bị kìm kẹp trong vòng tay của Thẩm Thiên Hạ, lưng đ/ập vào cánh cửa, lòng tôi ngập tràn hối h/ận.
Thà ra phố ngủ còn hơn, có ch*t cóng cũng đỡ hơn trở về đây.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi chưa từng thích anh, chưa bao giờ.”
Thẩm Thiên Hạ r/un r/ẩy, gương mặt đầy hoài nghi: “Rõ ràng mỗi lần gặp anh, em đều rất vui mà.”
Đây gọi là bằng chứng sao?
Tôi cảm thấy anh ta thật khó hiểu: “A Hoàng thấy đồ ăn còn vẫy đuôi. Anh mang cơm cho tôi, lẽ nào tôi không nên ngoan ngoãn một chút sao?”
Không biết câu nói này đã chạm vào dây th/ần ki/nh nào của anh ta, cánh tay tôi bị siết ch/ặt hơn.
Thẩm Thiên Hạ như kẻ ch*t đuối vớ được ván gỗ, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ quái: “Tiểu Thu, em phải biết báo đáp ân tình.”
Trái tim tôi chìm xuống vực thẳm: “Mục đích ban đầu của anh chính là thế này sao?”
Anh ta dần mất kiên nhẫn: “Giả vờ cái gì chứ? Tưởng mình thanh cao lắm sao! Cái áo này chẳng phải là m/ua từ tiền công do em b/án thân mà có à? Lúc gã đàn ông kia cởi áo cho em, biết bao nhiêu người đã nhìn thấy rồi. Đồ vô lương tâm, còn lén lút chạy đến tiệm xỏ khuyên ăn ở với thằng đó. Sao đến lượt anh thì không được... A!”
Không thể chịu nổi những lời phỉ báng mà anh ta dành cho Giang Vạn Tái, tôi đ/ấm mạnh vào anh ta: “Im miệng!”
“Em đ/á/nh anh?”
Thẩm Thiên Hạ ôm mặt, thoáng chốc ngẩn người.
Ngay sau đó, chúng tôi vật lộn với nhau.