1.

Đúng 12h đêm, tôi bị ham muốn th/iêu đ/ốt đến mất hết lý trí, giữa môi và răng chỉ còn lại những âm thanh rên rỉ đầy khó nhọc.

Tấm rèm giường bị kéo ra, một ống th/uốc ức chế d/ục v/ọng được ném vào: “Ống cuối cùng rồi. Tháng sau mà còn chưa tìm được người, thần tiên cũng không c/ứu được cậu đâu!”

Chất lỏng màu xanh băng giá cuộn vào cổ họng, từng chút một dập tắt ngọn lửa đang bùng ch/áy khắp cơ thể.

Lên cơn khát tình đổ đầy mồ hôi, khi bình tĩnh lại mới phát hiện toàn thân ướt sũng.

“Đưa cho tôi rồi, tháng này cậu phải làm sao?” Sau khi trưởng thành, tộc Mị M/a sẽ lên cơn khát tình, mỗi tháng một lần, lần nào cũng có thể hành hạ người ta sống dở c.h.ế.t dở.

Vì lý do nhân đạo, Mị M/a chưa đủ 20 tuổi sẽ được nhận một ống th/uốc ức chế mỗi tháng.

Nhưng sau 20 tuổi, thì phải tự cầu phúc.

Tháng trước tôi vừa tròn 20 tuổi, không còn nằm trong danh sách được nhận th/uốc nữa.

Ống th/uốc tôi vừa uống, là ống th/uốc ức chế cuối cùng của Đồng Hành.

Và cậu ấy, cuối tháng này cũng bước sang tuổi 20.

Đồng Hành giơ điện thoại lên lắc lắc trước mặt tôi, màn hình khóa là ảnh chụp chung của hai cậu con trai: “Còn có thời gian quan tâm tôi à? Tự lo cho mình đi.”

“Hôm nay tỏ tình thành công chưa?”

Tôi rúc vào trong chăn, có chút thất bại: “Chưa. Có lẽ anh ấy thật sự không thích con trai.”

Hoặc cũng có thể, là không thích tôi.

2.

Ngày tôi quen Trình Thượng, là vào trận đấu bóng rổ của trường S.

Tôi và Đồng Hành vì 0,5 tín chỉ mà ngồi bệt trên khán đài, soi đi soi lại mấy tấm ảnh trai đẹp trong album.

“Anh chàng cơ bắp này, hợp với tôi.”

“Anh này giọng hay, giá trị tinh thần cao, cậu không cần dùng, nhường cho tôi.”

“Anh này vừa nhìn đã thấy lạnh lùng, đối lập với tính cách của cậu, nhường cho tôi.”

“...”

Tôi lườm ng/uýt cậu ấy: “Được rồi, tất cả đều là của cậu!”

Chúng tôi mải mê ngắm nghía, không để ý quả bóng rổ bay từ trong sân ra, “bốp” một tiếng, đ/ập trúng chân phải của Đồng Hành.

“Không phải chứ, bao nhiêu người không đ/á/nh, lại chọn tôi mà đ/á/nh? Tám đời oan nghiệt mới có một lần va chạm như thế này chứ. Đợi đấy! Tôi làm m/a cũng không tha cho anh!”

Nhưng tiếng ch/ửi rủa của cậu ấy ngày càng nhỏ dần khi hai cậu con trai xuất hiện, cuối cùng chỉ còn lại vành tai đỏ ửng.

“Xin lỗi bạn học nhé, bị thương có nghiêm trọng không? Tôi đi cùng bạn đến phòng y tế xem thử nhé?”

Người nói chuyện trông rất nho nhã, khiến mắt Đồng Hành cứ nhìn chằm chằm.

“Được được được! Đúng là phải đi xem, đ/au c.h.ế.t đi được!”

Trước khi đi, cậu ấy lén ra hiệu cho tôi, đại ý là không cần đợi cậu ấy.

Đồ trọng sắc kh/inh bạn.

Khi tôi đang thu dọn đồ đạc, ánh sáng trước mặt bỗng bị che khuất, tạo thành một bóng đen lớn.

Áo đấu số 11 bao bọc những đường cơ bắp hoàn hảo, nhìn lên trên nữa, là một khuôn mặt còn hấp dẫn hơn cả vóc dáng.

Ánh mắt đối phương rơi xuống đất, nơi chiếc điện thoại của tôi bị rơi.

Lúc này, trên màn hình đang sáng một bức ảnh của một người đàn ông.

Người này không tồi…

Cao, đẹp trai, trắng trẻo, lại còn có chút cơ bắp, đúng là mẫu người tôi thích. Nhưng sao càng nhìn càng thấy quen thế nhỉ?

Tôi cúi xuống nhặt, bên tai bỗng vang lên một giọng nói thanh thoát của thiếu niên, bàn tay đang cầm điện thoại run bần bật.

“Bạn học, hình như cậu xem ảnh của tôi.”

… Xem ảnh mà bị chủ nhân bắt tại trận, phải làm sao đây?

Tôi suy nghĩ một lúc, vô phương c/ứu chữa.

Chỉ đành dùng cả tay và chân, lặng lẽ tăng tốc độ dọn đồ, vội vàng rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng đối phương không có ý định bỏ qua cho tôi.

Tôi đã ra khỏi sân vận động rồi, anh ấy vẫn đuổi theo.

3.

“Bạn học! Chờ một chút.”

Anh ấy cao hơn tôi, chân cũng dài hơn tôi, không tốn nhiều sức đã chặn đường tôi đi.

“Cậu…”

“Thầm yêu cậu, mỗi đêm mất ngủ, lấy ảnh cậu ra để giải tỏa nỗi nhớ. Có vấn đề gì không?” Ở một góc khuất không ai để ý, tôi lén kiễng chân, để lời nói lung tung của mình nghe có vẻ khí thế hơn một chút.

Chiều cao đã thua, khí thế không thể thua!

Hơn nữa, xem ảnh mà mơ mộng một chút thì đâu có phạm pháp!

Anh chàng số 11 trợn tròn mắt, những lời còn lại lắp bắp hạ giọng xuống: “K-không phải, là cậu làm rơi đồ…”

Tôi cúi đầu, ánh mắt rơi xuống tờ tiền một trăm tệ bị đối phương nắm ch/ặt.

Thật mất mặt!

Khán giả xung quanh vẫn chưa về hết, giọng tôi không nhỏ, đã thu hút rất nhiều người muốn hóng chuyện.

Quan trọng là, anh chàng này lại chẳng có chút tinh ý nào, xươ/ng quai xanh đỏ ửng, vẫn cố chấp kéo tôi lại không cho đi.

“R-rất cảm ơn vì sự yêu thích của cậu, nhưng hiện tại tôi không có ý định yêu đương! Tiền này cho cậu, lúc nãy tôi tận mắt thấy cậu làm rơi xuống đất, nhưng gọi mãi mà cậu không để ý. Bất đắc dĩ, mới phải dùng hạ sách này, xin lỗi!”

Tôi lườm anh ấy một cái, thế thì cảm ơn nhiều nhé!

Khán giả vây xem ngày càng nhiều, dù có gan lớn đến đâu cũng không chịu nổi.

Tôi vội vàng cảm ơn, rồi quay người bỏ đi.

Về đến ký túc xá tắm một cái mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Điện thoại đổ chuông không ngừng, toàn là tin nhắn của Đồng Hành.

Bức ảnh này rất có thể là chụp lén, với bối cảnh là phòng y tế, đủ các góc độ lộn xộn. Người trong ảnh đang bận rộn chạy đi chạy lại, chiếc áo đấu trắng sạch bị mồ hôi thấm ướt, chỉ còn lại một bóng lưng.

【Tống Triều, tôi sắp có tình yêu rồi.】

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
10 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm