Âm Dương Thai

Chương 13

25/05/2025 11:51

Bố mẹ đã bỏ quên một việc quan trọng.

Họ không nhận ra rằng Tiêu Nhiên không phải là tôi, từng có thời nàng sống trong nhung lụa như tiên nga.

Cảm giác từ mây xanh rơi xuống bùn đen còn đắng cay gấp vạn lần kẻ sinh ra đã ngụp lầm trong bụi đất.

Bị đối xử tà/n nh/ẫn như thế, đương nhiên nàng sẽ đi/ên mất thôi.

Mà đã đi/ên rồi, ắt sẽ tìm cách trả th/ù.

Tin dữ về vụ t/ai n/ạn đến khi tôi vừa xong cảnh quay.

Nghe nói Tiêu Nhiên bỏ nhà đi, bố mẹ phải lùng sục đưa về.

Trên đường lái xe về nhà, Tiêu Nhiên đột nhiên lao lên gi/ật tay lái trong cơn đi/ên lo/ạn.

Chiếc xe lộn nhiều vòng mới dừng hẳn.

Khi tôi hớt ha hớt hải chạy vào viện, bố đã tắt thở từ lúc nào. Mẹ và Tiêu Nhiên vẫn trong phòng mổ, sống ch*t mịt mờ.

Tôi ngồi thụp xuống trước cửa phòng phẫu thuật, nức nở thành từng cơn đ/au đớn.

Có người nhận ra tôi, chụp lén đăng ảnh lên mạng.

Hashtag "#Biến cố gia đình ập xuống ngôi sao nữ đình đám" leo lên top trending Weibo chỉ trong vài giờ.

Thân thế tôi bị moi ra hết.

Bố mẹ tần tảo nuôi tôi khôn lớn, chị gái song sinh bị b/ắt c/óc phải năm năm mới tìm về.

Chị gái t/âm th/ần gây ra t/ai n/ạn, cư/ớp đi sinh mạng bố.

Dân mạng thi nhau comment, nhắn tin động viên tôi mạnh mẽ, hứa sẽ đồng hành cùng tôi vượt sóng gió.

Chỉ một đêm, tôi tăng 200 nghìn follower.

Mẹ may mắn sống sót nhưng rơi vào trạng thái sống thực vật, tỉnh lại hay không vẫn là ẩn số.

Trong ba người, Tiêu Nhiên vẫn là kẻ thương tổn nhẹ nhất.

Vài chỗ g/ãy xươ/ng, dưỡng vài tháng đã đi lại được.

Lúc vào phòng thăm cô ta, cả người nó như lên cơn đi/ên:

"Cút đi! Cút ngay! Nhìn thấy tao thế này mày hả hê lắm phải không?"

Tôi đeo kính râm, giọng lạnh tanh:

"Vui chứ. Em không biết đâu, lúc chị nằm viện này, chị còn quay mấy cảnh đ/á/nh đ/ấm đẫm m/áu hay lắm."

Tiêu Nhiên gi/ật mình, chộp lấy cái nạng định ném.

Tôi nhẹ nhàng né người:

"Dưỡng cho mau lành đi em gái, các anh công an vẫn đợi làm việc với em đấy."

Bước khỏi phòng Tiêu Nhiên, tôi sang thăm mẹ.

Bà nằm đó bình thản như giấc ngủ ngàn thu.

Tôi kéo chăn cho mẹ.

Vuốt mép chăn thật khéo.

"Mẹ ơi, những ngày tháng huy hoàng mẹ hằng mơ ước, con sẽ sống thay mẹ thật trọn vẹn."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn Trai Hôn Ước Từ Nhỏ Của Thiếu Gia Đệ Nhất Kinh Thành

Chương 18
Mẹ tôi và bạn thân của bà đều lấy chống là đại gia giới thượng lưu Bắc Kinh. Thế là hai người họ quyết đinh làm thông gia với nhau, nhưng trớ trêu thay lại đều sinh con trai. Từ nhỏ, "Thái tử Bắc Kinh" Hách Nhất Châu đã là kẻ bá đạo, luôn dọa tôi: "Khóc nữa là sau này anh không cưới em đâu." Tôi vừa nức nở vừa phân trần: "Em là con trai, anh không thể cưới em được." Lớn lên, không ngờ chúng tôi thật sự phải lòng nhau. Sau vài tháng hẹn hò chính thức, tôi đành đánh bài chuồn. Bởi vì tên tiểu bá vương ngày xưa giờ đã thành đại bá vương thực sự, thân thể tôi thật sự yếu đuối không kham nổi. Kết quả vừa trốn đi hưởng thụ được nửa tháng, tôi đã bị hắn bắt lại ở lễ hội té nước Vân Nam. Hắn liếc nhìn mấy anh trai vạm vỡ áo ướt sũng xung quanh, mặt lạnh như tiền: "Là cơ bụng anh không đủ đẹp, hay anh chưa đủ hăng say trên giường mà khiến em phải vất vả chạy đến tận đây tuyển hậu cung à?"
0
2 Hoài Lạc Chương 19
3 Phạm Quy Đắm Say Chương 26
5 Con Gái Trở Về Chương 22
9 Ân Trường Thọ Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm