Đã gần một tháng kể hôm Dụ vẫn chưa hề liên lạc với tôi.
Kỳ phát tình của sắp nhỉ, mà thấy tìm tôi.
Chẳng lẽ tìm được tốt sao?
Pheromone của hắn cũng là trầm hương, lẽ còn thơm của tôi?
Tôi không nhịn được nhắn cho Dụ Trăn:
“Tiền anh dụm đủ rồi, tiện lấy không?”
Dù không nữa, ít cũng nói trực tiếp chứ. đâu dễ bị mắt.
“Không cần đâu.”
Em trả lời.
Tôi cớ:
“Làm chút được không? Bà nội trực tiếp cảm ơn em.”
Lần này không chối.
Sau khi ra khỏi bệ/nh viện, cứ lẽo đẽo theo sau Dụ Trăn.
Về chuyện phát tình, đề nửa lời, cũng ấn vào tường hít hà như lần trước.
“Kỳ phát tình của sắp không…”
Vừa nghe vậy, Dụ như bị động:
“Đúng đấy, anh định hy sinh thân cho hít à?”
Tôi đáp:
“Ừ.”
Dụ vào khách sạn, hỏi chuẩn bị thần chưa.
Thực ra hoàn toàn chưa chuẩn bị thần, nhưng sợ không được thỏa mãn sẽ đi tìm khác.
Thế là nói:
“Chuẩn bị xong rồi.”
Tôi chúng sẽ xảy ra chuyện hóa ra nghĩ quá nhiều.
Dụ chỉ ôm hít hà như mọi khi.
Hương cam quýt cuốn lấy hương trầm hương, chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh Dụ biến mất tự lúc nào.
Tôi còn chưa kịp hỏi ấy...
Chuyện tối qua, định chịu trách nhiệm.