Khi hai chúng tôi xuống khách một, tượng hỗn bày mắt.
Lăng giơ cao con d/ao gọt trái cây, cười man dại đi/ên ch/ém xạ. Các bạn học bỏ Manh khiếp đảm mặt mày mét.
"Gọi mau gọi sát đi! Có ai giúp với!"
Tôi lệnh cho hai trợ thủ của Trần sư lên kh/ống ch/ế hiện trường, khi nhanh bày đơn giản đồng tiền cổ giữa phòng.
"Nam đứng vào vòng tròn này! Nữ qua phía diện ghế sofa!"
Chỉ đạo mọi đứng đúng vị trí pháp, tôi rút thẻ lệnh Ngũ Lôi ra, căng quan sát Lăng Linh. hình nhà họ khác hẳn Giang gia, nơi đây không có phong h/ồn trận, linh hoàn có thể đào Nếu lần này không thu phục được để chạy ngoài thì án mạng sẽ ra.
"Trần Trinh, ông cầm chân lại, vờ yếu đừng để cảm đ/á/nh không lại ông. Tôi bày nh/ốt nhà họ đã!"
Cấp độ cao nhất của giam cầm có tên Thiên La Địa Võng. Tôi lấy cuộn dây mực từ túi ra, nhanh chóng bố trí pháp. Trần sư đ/á/nh chạy trối ch*t với Lăng Linh, tôi khen khéo:
"Diễn hay lắm."
Trần sư hồng hộc, quần tả tơi: "Tôi không yếu đâu! Tôi yếu thật Môn chủ c/ứu tôi với!!!"
Đúng Trần sư hét thanh vì Lăng vật ngã, pháp hoàn thành. Cả lóe lên ánh sáng lạnh, mấy tia chớp sáng lòe không trung.
Tất cả mọi đờ đẫn. Đám sinh viên thì thào:
"Nhận của tôi đảo lộn rồi..."
"Có phải Mặc Vũ dùng cuộn dây tạo sấm sét không? trưởng, cậu dùng khoa học hiện giải thích hiện tượng này đi!"
Lớp trưởng lắc đầu thẫn thờ: "Tôi cảm có thứ gì tan rồi. À, là giới quan khoa học của tôi."