Tôi gật đầu thật mạnh.
Kéo tay áo nói:
"Đáng sợ hay ta nên chạy mau thôi, tớ nữa, hic hic hic."
Khánh vỗ tay tôi.
"Đừng gấp gáp, bản tôn còn chưa xuất hiện, cậu sợ cái gì? Cậu triền miên với người ta mấy hại cậu thì đã hại từ lâu rồi."
"Anh ta chưa hại tớ, phải do chưa đến phải không?"
"Thông minh đấy."
Khánh ngó bốn phía.
Ánh mắt tràn đầy mói, sau đó bố Trần Tức nói:
"Cũng tạm dù sao chỉ chút tài sản thôi, hôn nhân thể quyết định, mà hai yêu gì với cháu ạ?"
Lúc giả tôi.
Bố Trần Tức nhiên nói chuyện với cô ấy.
"Tốt nếu cháu đã đồng ý hôn sự rồi thì theo tục quê hai bác, cô dâu phải ở ba ấm cúng cửa, sau thể sớm quý tử, hạnh phúc mỹ mãn. Đồ dùng ở đều có, còn dì giúp việc sóc hoạt của cháu, tối muộn Trần Tức qua với cháu."
Bố Trần Tức dường như ở lại thêm.
Đưa tới chiếc hộp, nói tặng quà gặp mặt.
Khánh mở ra nhìn, bên trong bộ váy ngủ màu rư/ợu vang.
Lại màu người cuồ/ng màu đỏ thế à?
Bố Trần Tức đã đi, cửa đóng lại, khiến thự càng thêm thiếu hơi người.
Tôi ra ngoài qua cửa sổ, thự xung đều ánh đèn.
Thậm chí thấy người.
"Khánh Ngư, hay ta chạy mau đi? Ở tà môn q/uỷ ở nơi này."
Khánh trợn mắt.
"Cậu nói đúng, q/uỷ ở đây, bản phải người sống ở, tớ đã tra thự trước bãi tha m/a, sau được người ta xây thành khu nhưng cậu biết sao ở không? trạch sinh, nơi để số người chuyên dùng trưng bày thế nên bản người sống ở đây."
Âm trạch!
Tôi tái mặt, răng đ/ập vào nhau.
Hóa ra xa hoa bảo tặng lại trạch, dù thự thì dám ở đâu!