"Ghi hình được chưa?"
Hệ thống vô dụng không thể cho tôi tiền, nhưng lại có thể cung cấp vài tính năng hữu ích.
Ví dụ như ghi lại mọi thứ mắt tôi nhìn thấy trong thời gian nhất định.
[Ghi xong rồi.]
Hệ thống vừa nói xong lại lên cơn ngốc, [Nhưng ghi hình để làm gì?! Hu hu anh sắp ch*t rồi, thành tích thưởng của tôi cũng tiêu tan hết hu hu... Tiêu đời! Xong hết rồi!]
Thật đúng là phiền phức ch*t đi được!
Vệ sĩ đang kh/ống ch/ế tôi bước càng lúc càng nhanh.
Tôi hết kiên nhẫn: "Không ch*t được!"
[Hu hu tại sao?]
"Cậu xem hết hồ sơ lúc tôi còn sống chưa?"
[Chưa, chỉ xem... xem qua các sự kiện quan trọng.]
"Nếu xem kỹ cậu sẽ biết, tôi thực sự rất giỏi."
Khi bị đẩy đến lan can, tôi bỗng nhớ đến Hoàng Thục.
Chắc hắn cũng không ngờ được.
Cuối cùng người gi*t tôi không phải hắn, mà là do lúc đó bản thân tôi không muốn sống nữa.
Bây giờ được ăn ngon mặc đẹp được người khác chăm sóc, một chút cũng không muốn ch*t, đương nhiên sẽ không ng/u ngốc lấy mạng đổi lấy sự thật.
Ngay từ lúc du thuyền khởi hành, tôi đã ước tính khoảng cách.
Mức độ này, trình độ bơi lội của tôi hoàn toàn có thể tự c/ứu.
Khi bị vệ sĩ ném xuống nước, tôi thoáng thấy phía xa dường như có một chiếc ca nô đang tới.
Nín thở rơi xuống nước, tôi tự nhủ chắc mình hoa mắt rồi, Thẩm Lương Kỵ muốn lấy mạng tôi chắc chắn sẽ chọn vùng biển vắng người.
Ngay lúc sau.
Hệ thống đột nhiên hét lên: [Ôi trời! Chu Tầm tới rồi!]