Làng Mạo Câu bây giờ như địa ngục trần gian, trên tường trong làng khắp nơi đều có m.áu, tay chân g/ãy vụn nằm rải rác trên mặt đất.
Sẽ không còn ai đưa chúng ta đi tìm Thất Diệp Nhất Chi Hoa nữa.
Tôi làm lễ siêu độ cho vo/ng h/ồn của những người đã ch*t, Hoa Vũ Linh đang đi tới đi lui trong điện thờ, đột nhiên tò mò chỉ vào phía sau bức tượng Thần Nông.
"Kiều Mặc Vũ, nhìn kìa, bức tranh này hình như là q/uỷ mẫu.”
Tôi vội vã đi vòng ra phía sau bức tượng để nhìn.
Bức tượng Thần Nông cao khoảng hai mét, mặt sau vẽ ba bức tranh, bức đầu tiên trông giống như Vương Thúy Bình, vốn chỉ là một q/uỷ mẫu bình thường.
Ở bức tranh thứ hai, q/uỷ mẫu không còn sinh ra những con q/uỷ nhỏ nữa mà là vô số rắn nhỏ, trên đầu rắn nhỏ có khối u, vướng víu với nhau, cuối cùng là một con mãng xà có sừng trên đầu.
Trong bức tranh thứ ba, q/uỷ mẫu nuốt chửng một con mãng xà, rồi nuốt chửng mọi thứ trên đời, cuối cùng sinh ra một đứa con trai đầu trâu thân người, tay cầm binh khí.
Hoa Vũ Linh mở to mắt.
"Thì ra truyền thuyết về tộc Cửu Lê là có thật. Q/uỷ mẫu chính là tổ tiên của họ, Xi Vưu là do bà ấy sinh ra."
Tôi nhìn con mãng xà trong tranh mà ch*t sững tại chỗ, cảm thấy kinh hãi.
Đây chính là sự thật về việc hồi sinh Xi Vưu.
Những con rắn ăn thịt người mà chúng tôi gặp ở Q/uỷ thành Tân Cương còn gọi là Nguyệt Sát, Nguyệt là âm, chúng là từ âm khí trong các ngôi m/ộ tập thể biến thành, đồng thời chúng còn có thể rút linh h/ồn để tu luyện. Trăm h/ồn vì một sát, và những con rắn ăn thịt người đông đúc đó không ai biết đã hao tổn biết bao nhiêu mạng sống.
Người dân trong bộ tộc của Xi Vưu không muốn hồi sinh Xi Vưu đã ch ết mà muốn tái tạo lại q/uỷ mẫu và sinh ra Xi Vưu.
Q/uỷ mẫu ở Q/uỷ thành dường như có cấp bậc cao hơn Vương Thúy Bình, bà ta bị ch/ôn dưới hố cát, ngày bà ta bước ra lần nữa sẽ là ngày tận thế.
May mắn thay, lúc đó tôi đ/á/nh bậy đ/á/nh bạ, sử dụng Thiên Kiếp Lệnh đả thương q/uỷ mẫu, sau đó lại dùng Chu Thiên Tinh Đấu Trận làm trọng thương Giao long, khiến kế hoạch của bọn họ bị trì hoãn. Nếu họ muốn hồi phục vết thương, phải cần rất nhiều linh h/ồn.
Sau này đừng nghĩ đến cuộc sống yên ổn.
Hoa Vũ Linh lắc đầu thở dài.
“Những con q/uỷ này không đ/áng s/ợ, chúng bị thương nặng chỉ dám ẩn náu trong núi sâu, rừng già. Điều đ/áng s/ợ là có những kẻ tham lợi đến mức sẵn sàng làm mọi việc cho chúng và hại người oan uổng.”
Yêu m/a q/uỷ quái dù mạnh mẽ đến đâu cũng bị quy luật của trời đất giới hạn, thứ đ/áng s/ợ nhất luôn là lòng người.
“Nếu tên Hắc Mao đó là một phe với bọn chúng, có lẽ hắn đã ở gần Thần Nông Giá đã lâu, chắc chắn hắn đang canh giữ q/uỷ mẫu. Cuối cùng, còn chưa kịp nuôi lớn đã bị chúng ta h.ại ch.ết. Từ nay về sau, trách nhiệm nặng nề của việc duy trì hòa bình thế giới sẽ rơi vào tay chúng ta."
Tôi vui vẻ vỗ vai Hoa Vũ Linh, cô ấy sửng sốt:
"Cô đang vu khống cho tôi, q/uỷ mẫu là do cô gi.ết, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Hoa Vũ Linh chạy vài bước, đưa tay lên miệng hét lớn:
"Tôi không muốn phá hỏng kế hoạch của các người. Tôi vô tội. Tôi không liên quan gì đến Kiều Mặc Vũ. Này…"
"Đồng chí, ý thức tư tưởng của đồng chí kém quá!"
Tôi đuổi theo Hoa Vũ Linh nhưng không để ý thấy một bóng người màu xám lướt qua sau điện thờ.
Ngay sau đó, ảnh của Hoa Vũ Linh được đặt trên bàn.
Một bàn tay già nua đang cầm bức ảnh.
"Thánh Nữ Miêu Cương, có thể kh/ống ch/ế các loại đ/ộc trùng? Thật thú vị, hãy gi.ết cô ta đi."
Bức ảnh rơi xuống đất, hắn dùng một chân giẫm lên nó.
(HOÀN)