Tôi biết đã kết thúc nào.
Khi tỉnh nữa, tôi thấy mình đang ở đ ị a n g c.
Thật may mắn vì tôi còn sống.
Trần Vân Sinh đang nằm ngủ bên tôi.
Phải công rằng, anh ta thực sự rất đẹp trai.
Ngũ quan sắc nét, đường nét trên gương mặt cạnh, mang theo giác xa khó gần.
Đẹp trai nhiều tiền, chẳng có bao nhiêu người muốn lên giường với anh ta.
[Em tỉnh à?]
Anh nhắm mắt, nói toát áp lực khó diễn tả.
Hơi thở thuộc của anh phả đến, khiến những gì xảy tối hiện rõ trong tâm trí tôi.
[Trần Vân tôi đ a quá. Anh có tha cho tôi được không?]
Cuối cùng, anh mở mắt ra.
[Xin lỗi, ngủ thêm chút nữa nhé. Hôm là lỗi của đầu có kinh nghiệm, sau này sẽ như thế nữa.[
Tôi nhắm mắt lại.
Chẳng buồn thêm.
Thật sự rất đ a u..
Chuông bất ngờ lên.
Trần Vân Sinh cầm của tôi lên, nhìn màn hình cau ấn nghe.
Ở đầu dây bên kia, của Chu lên:
[Trang đi đâu bừa nữa hả? Mẹ liên lạc được, sang tôi. Em cố tình Định để tôi phải đi tìm sao…]
[Em đang ở tôi.]
Giọng của Chu bị ngắt ngang.
Trần Vân Sinh lấy tay chậm vuốt ve.
Bầu khí quanh anh nề vô cùng.
Nghe thấy đàn ông lạ, Chu người.
Ngay sau đó, anh ta hỏi dồn: [Anh là ai?]
[Tôi là Vân Sinh.]