Cố Hằng Chi công khai giới tính vào đúng ngày hắn nhận giải Ảnh đế.

Tôi vừa bước ra khỏi trường quay thì nhận được tin này, vội vàng mở điện thoại ra xem lại buổi phỏng vấn của hắn.

Trên màn hình, Cố Hằng Chi dựa vào sofa thư thái nhìn ống kính.

Gương mặt hắn như một tác phẩm nghệ thuật được Nữ Oa tỉ mỉ điêu khắc, làn da trắng đến phát sáng, hàng mi đen như cánh quạ che đi đôi mắt phượng hẹp dài.

Cả người hắn đẹp đến mức khó tin.

MC cười hỏi: "Xin hỏi Cố tiên sinh, điều gì đã thúc đẩy anh theo đuổi sự nghiệp giải trí?"

Cố Hằng Chi khẽ nâng mí mắt, nhìn thẳng vào ống kính, giọng nói lạnh lùng: "Vì có người nói tôi đẹp trai, muốn xem tôi diễn xuất. Thế là tôi đến đây."

MC ngỡ ngàng trong chốc lát, nhận ra đây là một tin hot, vội hỏi: "Vậy người ấy là ai? Có mặt ở đây không?"

Hắn cười khẽ một tiếng, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: "Một tên khốn nạn. Sau khi ở bên tôi một tháng, cậu ta đã đ/á tôi. Giờ cậu ta đang mặn nồng bên người khác, chắc đã quên tôi là ai rồi."

Cảnh quay cuối cùng là khuôn mặt Cố Hằng Chi nhìn thẳng vào ống kính, biểu cảm có chút âm u, như thể đang xuyên qua màn hình mà nhìn chằm chằm vào tôi.

Buổi phỏng vấn kết thúc, tôi gãi gãi trán.

Gì mà công khai giới tính chứ? Đây chẳng phải là một cuộc phỏng vấn bình thường sao?

Lật lại đoạn trước, tôi chợt nhận ra - người từng cặp với hắn một tháng rồi đ/á đi, chẳng phải là tôi sao?

Trời đất, hắn đang ám chỉ tôi!

Định gọi điện chất vấn Cố Hằng Chi thì chuông điện thoại của quản lý vang lên.

Hơi thở của chị Trương run run: "Em với Cố Hằng Chi có qu/an h/ệ gì?"

"Kẻ th/ù không đội trời chung chứ sao, như trên mạng vẫn đồn."

Tôi thầm bổ sung: Và cũng là người yêu cũ.

"Lên Weibo xem hot search rồi nói chuyện!"

Giọng chị mệt mỏi như báo trước cơn giông bão.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm