Tiệm Mộc Nhĩ

Chương 7.

24/06/2025 18:16

Mẹ tôi không phủ nhận, còn tôi thì cảm thấy bà đã phát đi/ên rồi.

“Đó là người mà! Một con người sống sờ sờ ra đó!”

Nhà tôi trồng mộc nhĩ không dùng bịch nấm, toàn là mọc trực tiếp trên gỗ, từng tai từng tai một.

Thế nên tôi dễ dàng tưởng tượng ra cảnh một người đàn ông mọc đầy mộc nhĩ trên người.

Tôi bụm miệng lại, suýt thì nôn ra.

Mẹ tôi thở dài: “Bảo bối, con tin mẹ đi, nó là cây cọc cực phẩm nhất mà con tìm được rồi…”

Tôi không muốn nghe nữa!

Tôi mở cửa lao ra, lại chạy trốn.

Khu trung tâm ngoài khu m/ua sắm còn có rất nhiều quán bar, KTV cho giới trẻ giải trí.

Tôi thấy Lâm Nghê ngay trước cửa một quán bar.

Anh ta tháo kính, mái tóc được vuốt hết ra sau, áo sơ mi mở bung mấy nút.

Cái vẻ thư sinh trên người anh ta giờ đã biến thành vẻ phong trần, tự cho là phong lưu mà phả khói th/uốc.

Nếu hôm qua anh ta trông như thế này, tôi đã chẳng chọn anh ta rồi.

Tôi quay người định đi, nhưng lại nhớ đến dáng vẻ quen thuộc khi anh ta bước vào nhà tôi, không nhịn được mà lặng lẽ đi theo sau.

Tôi phải xem rốt cuộc anh ta đang định làm gì.

Lâm Nghê ngồi vắt chân lên ghế ở khu VIP, khoác tay ôm eo một cô gái ăn mặc hở hang bên cạnh.

“Tao rình ngoài cửa suốt hai tháng, cuối cùng cũng tóm được con gái bà ấy!”

“Là gái non, nhìn phát biết chưa yêu bao giờ. Tao nói sẽ chịu trách nhiệm là nó dẫn tao về nhà luôn, chắc nghĩ tao là chân ái rồi.”

Có người rót rư/ợu cho anh ta: “Anh Lâm, chỉ là nhà b/án mộc nhĩ, có đáng để anh phí công vậy sao?”

“Mày biết cái quái gì! Ở chỗ đất chật người đông như này mà mở một cái tiệm không sinh lời, nếu không phải có gốc gác thì chắc chắn là có làm ăn khác.”

“Mày nhìn tiệm họ nhỏ vậy thôi, chứ mấy căn thuê ở khu này đều theo tiêu chuẩn, cái phần bị khóa bên trong mới là chỗ làm ăn thực sự.”

“Anh Lâm giỏi thật đấy! Bảo sao hôm qua đưa con bé ra rồi lại nhường cho tao.”

Lâm Nghê cụng ly với hắn: “Con bé hôm qua tao lừa mãi mới chịu ra đấy, cảm giác thế nào?”

“Há, nó cũng không đồng ý đâu, nhưng đã vào khách sạn rồi, tao mà để nó đi à?”

“Cũng là gái tơ, tao bảo m/ua cho hai cái skin game là nó vui lắm rồi.”

Lâm Nghê bĩu môi ra vẻ đắc ý: “Hôm qua tao không mang bao, dạo này hẹn thêm vài lần nữa, để nó có bầu thì dễ moi bí mật nhà nó hơn.”

“Nếu nhà nó có tiền thì tao không thiệt, không có tiền tao biến mất, nó cũng chẳng tìm được tao. Ai bảo nó ng/u?”

Đột nhiên tôi hiểu vì sao mẹ tôi lại nói Lâm Nghê là “cực phẩm”.

Mộc nhĩ phải mọc trên thân gỗ đã ch*t và mục rữa.

Mà Lâm Nghê thì chưa ch*t, nhưng toàn thân đã bốc mùi th/ối r/ữa.

Cái gọi là “cực phẩm” mà mẹ tôi nói… thì ra chính là một kẻ thối nát tận xươ/ng tuỷ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm