Mọi chuyện tiếp tục leo thang vào buổi chiều, khi tôi mang thau đồ đi giặt. Lão nhị đang nâng tạ tay ở ban công nhìn thấy tôi thì lập tức phi tới gi/ật lấy cái thau.

Cậu ta nhíu mày, giọng điệu như thể tôi vừa phạm tội lỗi tày đình: "Trời đất! Công ai lại tự tay làm mấy việc này? Đưa đây bọn anh giặt hộ. Chú chỉ cần tập trung vào việc lớn."

Tôi yếu ớt hỏi: "Việc lớn gì...?"

"Làm sao để đ/è người ta!" Lão Nhị trả lời đầy khí phách.

Tôi, một kẻ nằm dưới thuần chủng, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.

Cao trào của kế hoạch huấn luyện này là vào tuần này, khi tôi bị cảm sốt. Tôi trùm chăn nằm bẹp trên giường, toàn thân đ/au nhức, chỉ lỡ miệng rên một tiếng "Mệt quá".

Ngay lập tức, ba cái đầu chụm lại hội ý ở góc phòng, bọn họ thì thầm với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Tôi cứ ngỡ họ sắp gọi xe c/ứu thương.

Năm phút sau, lão đại bước tới, vẻ mặt trầm trọng, đặt lên giường tôi một vỉ Panadol, và một quả tạ tay 5kg của lão nhị.

"Chú em." Lão Đại nói: "Đã là công thì không được yếu đuối! Uống th/uốc đi, rồi hít đất 50 cái cho ra mồ hôi. Phải cường lên, thụ mới có chỗ dựa dẫm!"

Cầm quả tạ nặng trĩu, nhìn ba khuôn mặt đầy kỳ vọng, tôi thực sự muốn khóc. Tôi còn chưa tìm được thụ, nói đúng hơn là tôi còn chưa tìm được công, mà tôi sắp ch*t vì kế hoạch huấn luyện của các ông rồi.

Ngay lúc tôi đang tuyệt vọng đến cùng cực, cửa phòng ký túc xá mở ra.

Anh chàng lớp trưởng khóa trên bước vào, là Trình Phong, nam thần 1m88, đội trưởng đội bóng rổ, và cũng là người tôi thầm crush suốt một năm qua. Anh ấy đến để đưa tôi đống tài liệu tôi nhờ mượn hộ trên thư viện.

Anh ấy nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, rồi nhìn quả tạ trên tay tôi, lại nhìn ba ông bạn tốt đang gật gù cổ vũ.

Lão đại còn nhiệt tình quảng cáo: "Chào anh, bọn em đang huấn luyện cho thằng út trong phòng. Nó là công đấy, công xịn đấy!"

Nam thần mỉm cười, đẹp trai đến mức làm tôi tan chảy. Anh ấy bước tới, nhẹ nhàng lấy quả tạ khỏi tay tôi, rồi sờ trán tôi.

Lòng bàn tay anh ấy thật mát.

"Sốt cao rồi." Anh ấy quay sang ba ông bạn tôi: "Cảm ơn các cậu đã huấn luyện cậu ấy."

Sau đó anh ấy cúi xuống, bế thốc tôi lên kiểu công chúa trước sự ngỡ ngàng của cả phòng.

"Vậy công nhà các cậu." Anh ấy nói: "Từ hôm nay, để tôi chăm.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vị hoàng đế vĩ đại nhất lịch sử bị tiết lộ lịch sử trong buổi phát trực tiếp, hôm nay cũng rất bối rối.

Chương 229
Khương Vạn Ninh ngoài ý muốn qua đời và trùng sinh đến Tu Chân giới. Thật vất vả, từ một tiểu tử nghèo túng, hắn tu luyện thành một đại lão trong giới tu chân. Ai ngờ, vào lúc cuối cùng khi muốn phi thăng, hắn bị kiếp lôi đánh trúng, thân thể tiêu tan, một thân tu vi mất sạch, còn bị tái sinh thành một hoàng tử đáng thương không được sủng ái trong Đại Thần quốc. Ngay khi hắn đang ở lãnh cung chờ đợi, suy nghĩ về việc chạy trốn khỏi hoàng cung, thì một khối màn ánh sáng oánh quang đột nhiên xuất hiện trên không trung của Đại Thần quốc. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của người hậu thế trong màn sáng. Chủ bá lần thứ nhất trực tiếp: 【Thần chiêu Đại Đế, thần đức chiêu rõ, huy hoàng vạn cổ, nắm giữ công lao của Tam Hoàng Ngũ Đế, hậu thế chi đế không thể sánh bằng!】 【Kỳ danh —— Tiêu Lâm Uyên!】 Tất cả mọi người đều chấn kinh. Khương Vạn Ninh: Vẫn rất ngưu bức, chỉ là cái tên này sao nghe có chút quen tai? Lại suy nghĩ một chút, cái kia thật giống như...... Là tên của ta một đời trước?! 【Thanh lâu trước cửa quân không nói, gặp lại muôn đời người dưng】 【Nếu không có cảnh đức diệt khúc chiếu, lan đường hoa mộc sớm liền cành】 【Gia tài bạc triệu không đổi được một bát cháo gạo trắng】 【Tạo phản cuồng ma lâm chung di ngôn càng là trời mưa, nên trở về nhà gặt lúa mạch?】 【Click thì nhìn: Lưu manh đầu lĩnh hoàng hậu cùng hắn băng sơn hoàng đế lão công】 ...... Theo thời gian, trực tiếp tiếp tục, lịch sử bị kịch thấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Đại Thần từ chấn kinh mất cảm giác đến xem náo nhiệt. Chỉ có Khương Vạn Ninh: Hôm nay ngón chân của ta chụp ra một tòa hoàng cung sao? Còn không có, nhưng mà nhanh. Kể từ khi trực tiếp xuất hiện, nội tâm Khương Vạn Ninh: # Hôm nay cũng là bị cầu vồng cái rắm nhảy khuôn mặt một ngày đâu. # Hôm nay ngươi còn không ngậm miệng sao? Vậy ta cũng chỉ có thể tự bế. Nội dung nhãn hiệu: Trùng sinh, Sảng văn, Trực tiếp, Chính kịch, Kịch thấu Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Khương Vạn Ninh ┃ Vai phụ: Tạ vô niệm, Nam Cung thư hoa ┃ Cái khác: Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Nhóc đáng thương hoàng tử bị hậu thế nói là Thiên Cổ Nhất Đế? Lập ý: Văn minh, hài hòa, yêu quý sinh hoạt
0
Đúng Hướng Chương 23
Ma Gõ Cửa Chương 12