Còn nụ cười trên mặt bố mẹ và anh trai tôi càng trở nên kì dị vào ngay lúc này.
Từ Khả là người đầu tiên không chịu nổi.
Cô ta khóc lóc đòi về nhà: "Nơi này quá kỳ lạ...Tớ muốn về nhà!"
Dù Sở Tư Tư không nhìn thấy gì, nhưng cô ta nhíu ch/ặt mày, rõ ràng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Chúng ta đi thôi."
Khi cô ta đứng dậy, cầm túi xách định rời đi thì đột nhiên lại nhìn chằm chằm vào tôi.
"Không thể nào..."
Sắc mặt Sở Tư Tư tái đi thấy rõ.
Cô ta đờ đẫn nhìn tôi như h/ồn đã lìa khỏi x/á/c, miệng lẩm bẩm: "Rõ ràng mày đã ch*t rồi mà, Trần Đồng, mày đã ch*t rồi!"
Tôi biết, Sở Tư Tư cũng bắt đầu có ảo giác rồi.
Tôi từng nghe qua cái tên Trần Đồng.
Trước khi tôi chuyển trường đến đây, người bị Sở Tư Tư và nhóm bạn b/ắt n/ạt chính là Trần Đồng.
Nghe nói cuối cùng cô ấy không chịu nổi nên đã nhảy từ tầng thượng của trường xuống.
Cái ch*t của Trần Đồng nhanh chóng bị ém xuống, không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào.
Nghe thấy Sở Tư Tư gọi tên đó, Từ Khả như phát đi/ên, bất chấp tất cả kéo Sở Tư Tư chạy về phía cửa.
Nhưng chẳng mấy chốc, biểu cảm trên mặt họ bị thay thế bởi nỗi kh/iếp s/ợ.
Cánh cửa chính bị khóa ch/ặt chẽ bằng tám chiếc khóa.
Anh trai đứng trước cửa, mỉm cười nhìn họ.
"Khách chưa chơi thỏa thích, sao có thể rời đi được chứ?"
Cuộc tàn sát của họ, sắp bắt đầu.
Tôi co người trên ghế sofa, cơ thể không ngừng run nhẹ.