Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trình Thư Dã đã đi mất.
Bàn ăn dọn sẵn bữa sáng còn ấm nóng.
Tôi tươi cười đến công ty lấy tài liệu, đúng hẹn tới gặp đối tác.
Chợt nhìn thấy bóng lưng cao lớn mặc vest ở đầu ngã rẽ trước tòa nhà.
Tôi ngạc nhiên: “Anh đi phỏng vấn à?”
Đúng là không uổng phí lời khuyên của tôi.
Trình Thư Dã chưa kịp đáp, tôi đã bị c/ắt ngang.
Người phụ trách dự án bước tới, nhưng lại hướng về phía hắn, cung kính chào: “Trình tổng, anh quay lại rồi.”
Trình tổng?
Không phải là công nhân sao?
Tôi nghi hoặc: “Anh là…”
Hắn nhướng mày: “Còn muốn cosplay nữa không? Lần này là trai đầu đinh mặc vest.”
Người phụ trách giới thiệu: “Đây là Trình thiếu gia của Trình thị, Trình Thư Dã.”
Khu đất ở Tây Thành vốn do hắn phụ trách, gần đây hắn xuống hiện trường khảo sát nên tạm thời giao cho người khác.
Hóa ra là người của Trình gia, danh môn vọng tộc duy nhất ở Giang Thành, tứ đại gia tộc cũng không sánh bằng.
Tôi gi/ận dữ chất vấn: “Anh không phải công nhân à?”
Hắn bật cười: “Làm công nhân nuôi nổi em không?”
Tôi tò mò: “Tối đầu tiên gặp, sao anh ở quán bar gay?”
Trình thiếu gia nổi tiếng phóng đãng, hay hôm đó định đi tìm trai bao?
Trình Thư Dã nhíu mày: “Tôi để quên xe điện ở đó.”
Hóa ra để hòa nhập, hắn không dùng xe sang mà đi xe điện.
Tối hôm đó xe hết pin, dừng ngay cửa quán bar gay, đang phiền n/ão hút th/uốc thì bị tôi bám lấy.
Tôi s/ay rư/ợu bắt hắn lái xe đưa về nhà, chúng tôi mải mê quấn quýt nên quên mất chuyện chiếc xe.
Nghe xong, tôi bật cười.
Trình Thư Dã ôm eo tôi: “Hết gi/ận chưa?”
Tôi vội vàng đẩy hắn ra, quay lưng lại.
“Làm sao có thể chứ!”
Những ngày qua chúng tôi quấn quýt với nhau, rõ ràng hắn có biết bao cơ hội, vậy mà hắn chẳng hề nói cho tôi biết.
Hắn coi tôi là gì đây?
Hắn lật đật bước đến, giọng mang chút ủy khuất: “Tôi tưởng rằng đêm đó qua đi, chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa.”
“Vậy mà anh còn để lại số điện thoại trên đầu giường cho tôi?”
“Tôi không nghĩ rằng em sẽ thật sự gọi.”
Nghe câu đó, tim tôi thoáng chấn động.
Tôi bỗng nhận ra bản thân chưa từng x/á/c định rõ vị trí của mình.
Chúng tôi vốn dĩ chỉ là thỏa mãn nhu cầu cá nhân, căn bản không tồn tại mối qu/an h/ệ nào khác.
Mọi chuyện phát sinh, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay tôi.
Giờ đây, tôi có gì để trách móc hắn chứ?
Huống hồ, hiện tại hắn là bên A của tôi, tôi nên nắm lấy cơ hội ngàn vàng này mới phải.
Dù sao thì, chẳng ai dại gì mà từ chối tiền cả.