"Muốn nghĩ sao tùy cậu." chớp mắt quay người phóng khoáng rời đi.
Tôi và đã tay dứt khoát. Mấy ngày nay n/ợ bắt đầu đòi tôi chạy nhà Vân trốn đỡ.
"Chuyện thế nào rồi?" Vân bệt dưới sàn phòng khách chơi tử.
Tôi dài trên sofa thở dài, xoa xoa thái dương: "Còn sao nữa? Chia tay Tao đưa em ấy căn thự rồi."
"Mày đi/ên rồi à?" Vân nghe vậy lập tức ch/ửi thề, "N/ão có vấn hả? Giờ còn thự cho nó? B/án đi còn được tiền xoay xở chứ!"
Hắn nhìn tôi muốn ăn nuốt sống: "Tần cho mày uống th/uốc gì thế?"
Tôi bình thản đáp: "Biệt thự đó vị trí x/ấu, b/án được nhiêu. Em ấy theo mười cho cái nhà có sao đâu."
Tạ Vân bỏ tay xuống: mày tính sao? Lũ n/ợ đó sắp đ/ập cửa nhà mày rồi."
Tôi ôm đầu rên rỉ: nhà được bọn họ đòi trả n/ợ thay ông già. Mấy người chú hợp tác bố liên tục hỏi tung ông ấy."
"Biết sao được? Ông già ti/ệt đó bỏ mặc chạy theo bồ nhí rồi!" gãi đầu: "B/án căn nhà trung tâm vậy. Trả được nhiêu bấy nhiêu."
Tạ Vân ý: Kêu bạn bè trong giới gom giúp."
Tôi bật cười: nhà sập tiệm, trừ mày ai còn dám liên lạc? Trước Cố thiếu giờ đã khác rồi."
Trương Thạc ví điển hình. Trước quấn sam, nghe nhà tôi phá sản lập tức đổi mặt.
Tạ Vân ngần ngại: Tao lo."
"Không cần. Cái hố tự lấp được." Dù bạn nhưng món n/ợ quá lớn. Vân dù giúp tôi muốn kéo hắn xuống bùn.
Thấy tôi nhăn nhó, Vân xuất: "Hay Coco qua đây mày?"
"Coco nào?" ngớ ra.
"Nhóc hôm qua đó. Mày quên rồi à?"
Tôi bỗng bốc hỏa: "Gọi gì? Giải được việc gì sao?"
"Tao thấy giống nên định qua cho mày quên tình cũ..."
"Đừng nhắc tên đó nữa!" c/ắt ngang. Tim đ/au nhói nghe hai chữ Tung.
Tạ Vân lầm "Tần có gì hay? Mặt mỗi mày nuông chiều..."
Chuông thoại lên đúng lúc. nhìn số lạ hiển thị, lòng dựng đứng nghĩ n/ợ.
Nhấc máy, giọng nói lên lẽo:
"Sao nghe Anh đang ở đâu?"
Giọng khiến n/ão tôi cứng.