15.
Vài ngày sau đó, cho Tư hôn.
Chú nhẫn nhịn suốt ngày, nhìn thấy vẫn cứ mực né xa.
Cuối chú tiếp chặn ở góc sofa.
Tôi lập tức đưa tay che yếu ớt phản kháng.
“Nói cho hôn cho hôn.”
Đàm Tư cười có kh/inh thường.
Chú vừa kéo tay xuống, thoại đột nhiên chuông.
Là cuộc gọi thư ký đốc.
Đàm Tư ấn nhận và bật loa ngoài, sau đó vứt thoại bàn trà.
Chú nhẹ nhàng hôn tôi, rồi chóp mũi, sau đó cổ.
[Đàm tổng…]
“Nói.”
[Nguyễn tiểu thư… bị đưa báo rồi.]
Anh ta có ngập ngừng khi tôi.
Động tác của Tư dừng tiếp tắt thoại, mở liên kết do thư ký gửi tới.
[Cực sốc! Hoa khôi của đại để thành nữ nhân giàu có, sẵn lòng thành đồ chơi của đại gia?]
Hình ảnh trên báo chính bức ảnh tối hôm đó Tư ôm vào khách sạn.
Góc chỉ được mỗi khuôn mặt tôi.
Bài báo viết dài lê thê hàng ngàn nội dung công kích mà vứt bỏ lòng tự trọng, xứng đáng sinh viên đại học.
Thậm chí còn tiếp tag tên tôi, kêu gọi đuổi tôi.
Một luận được đẩy hàng đầu:
[Xin blogger sao được đây dịch sắc? Anh có chứng cứ, rất khó báo cảnh sát a.]
Đợi refresh lại lần luận đã bị xóa đi.
Bình luận nổi bật nhất bây giờ chính là:
[Tôi đã gặp cô ta ở rồi, ngày nào cũng thấy đi với mấy cậu trai khác nhau. Biết ngay tiểu tỷ cách b/án hàng nha ~]
Các luận dưới đều những lời mắ/ng tôi.
Tôi khỏi nhớ lại lời cảnh cáo cuối của Tống Tửu.
Chuyện do sau, rõ ràng như ngày.
Đàm Tư hiển nhiên cũng đã nhận ra đó.
Chú tiếp lấy thoại ra gọi cho thư ký.
Gương mặt chú lạnh lùng đ/áng s/ợ nhưng lại để lộ cảm xúc nào.
“Bài viết cậu định để tự tay gỡ xuống à?”
“Nếu đầu óc cậu đã thoái hóa việc nổi nữa thì sớm thu dọn đồ đạc đi.”
Thư ký trả lời.
[Tôi lập tức liên hệ.]
“Còn nữa.”
Đàm Tư đặt tay lưng sofa, ngón tay gõ theo quy tắc.
Chú chữ.
“Phong sát Tống Tửu.”