Thật không thể không nói, trong chăn chẳng có chút hơi ấm người nào cả.
Từ lúc tôi rửa mặt đến khi chui vào chăn, ước chừng cũng mười phút, thế mà trong chăn vẫn lạnh buốt khiến tôi hơi nghi ngờ:
Giang Diệc Thần đã nằm xuống giường thật chưa vậy?
Tôi thò tay vào sờ, chạm phải người Giang Diệc Thần, còn lạnh hơn cả chăn.
Điều này khiến tôi hơi áy náy, cơ thể Giang Diệc Thần quá lạnh, lần sau tôi nhất
định phải ủ ấm giường trước.
Nhưng bây giờ quan trọng hơn là khắc phục chuyện này thế nào, làm sao để Giang Diệc Thần ấm lên đây.
Thế là tôi thuận thế chui vào ôm ch/ặt Giang Diệc Thần, dùng thân hình nóng hổi của mình siết lấy anh ấy.
Giang Diệc Thần toàn thân cứng đờ một chút, nhưng cũng nhanh chóng đáp lại, hai tay vòng qua vai tôi.
Trong bóng tối, đôi mắt anh ấy càng thêm long lanh, cuối cùng không nhịn được cúi đầu hôn lên trán tôi một cái.
Khi môi anh chạm vào trán, tôi hơi choáng váng.
Nhưng người thông minh như tôi ngay lập tức nghĩ ra: đây hẳn là nụ hôn chúc ngủ ngon của người thành phố.
Là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép, tất nhiên tôi phải đáp lễ.
Thế là tôi ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm của Giang Diệc Thần.
Thấy tôi đáp lại, Giang Diệc Thần rõ ràng hào hứng hẳn lên.
Anh ấy bế tôi lên rồi tự chui vào lòng tôi, sau đó bắt đầu dùng miệng cù lét cổ tôi.
Anh ấy làm vậy khiến tôi bật cười ha hả.
Thảo nào Giang Diệc Thần không ngủ được! Hóa ra trước khi ngủ anh ấy còn muốn chơi trò chơi.
Cười đủ rồi, tôi đưa tay đẩy đầu Giang Diệc Thần ra.
"Được rồi được rồi, đừng nghịch nữa, ngủ đi, ngày mai còn có tiết học lúc 8 giờ sáng."
Giang Diệc Thần: "Gì cơ?"