Tối nay, tôi đang chìm đắm trong sách gõ chữ, thì nhiên nhà chìm tối.
Tôi mở nhóm cư dân, gửi tin nhắn hỏi ban quản lý: "Có sự cố gì vậy? Sao nhiên mất thế ạ?"
Vừa gửi tin xong, tiếng gõ lên hành lang.
Đúng giờ Trần Chính Trạch thường về muộn, tôi nghi ngờ, pin mở cửa.
Ting -
Tin nhắn từ hàng xóm thức khuya trong nhóm lên:
“Nhà mất đâu, hay là nhà em nhảy?”
Tôi co tay lại gi/ật, rút tay khỏi tay nắm cửa, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhón chân nhìn qua ống kính cá, đen người.
Trái tim tôi đ/ập thình thịch trong lồng ng/ực.
Cốc... cốc... cốc.....................
Tiếng gõ lại lên.
Tôi bịt miệng, pin, rón rén lùi về phòng.
Chân vấp phải chiếc bàn khiến ly thủy rơi xuống.
Tiếng vỡ tanh tách x/é toang sự dũng cảm cuối cùng.
Không quan tâm người kia là ai, tôi ba chân cẳng chạy ù sách, khóa ch/ặt cửa.
Dép lê đã rơi mất, bàn chân rỉ m/áu vì mảnh vỡ.
Bất chấp đ/au đớn, tôi đi/ên cuồ/ng cho Trần Chính Trạch.
Chuông lên ngấm.
Trong cơn hoảng tôi nhìn thấy chiếc vòng định báo động trên cổ tay.
Ngón tay đi/ên cuồ/ng bấm nút đỏ.
Cầu mong kia đừng vào, mong ai đó đến c/ứu tôi.
.......
Rầm!!!
Tiếng khách phá vỡ.
Tôi túm gọt hoa quả, chui tọt xuống bàn.
Tách!
Ánh sổ phòng.
Đôi giày thể trắng lạ xuất hiện trước phòng.
"Lục soát hết rồi, ai sao?"
Giọng ông lạnh băng lên trong tĩnh mịch.
Tôi bịt ch/ặt miệng, nước mắt chảy ròng ròng.
"Ha... tìm thấy nhé."
Gã ông ngột cúi xuống chạm mắt tôi. Đôi mắt đen nhánh của hắn phát sáng.
Gã ông khoảng tứ tuần, dáng người thấp bé chừng mét sáu, đầu cạo vết s/ẹo ngoằn ngoèo sâu trên da đầu.
Tôi kinh hãi nhìn thẳng hắn.
Hắn nắm mắt cá chân tôi gi/ật mạnh.
Tôi hét lên, đi/ên cuồ/ng trái cây trong tay, lưỡi c/ắt bàn tay hắn.
“Đệt... đĩ!"
Hắn tôi x/á/c ch*t, đầu tôi đ/ập mạnh xuống sàn nhà. Cả thế quay cuồ/ng.