Sao lại bỏ đi được chứ? Rõ ràng tối qua còn hôn tôi rất lâu. Đó còn là lần đầu tiên có người hôn tôi, ngoài mẹ ra. Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ra.
Đêm hôm đó, tôi không ngủ. Cầm chiếc ghế đẩu, ngồi ở cửa đợi hắn. Nhưng đợi mãi, đợi đến trời sáng phải đi làm rồi, vẫn không thấy người. Liên tục mấy ngày như vậy.
Việc nhà làm được nửa chừng lại dừng, tôi lại ngẩn ngơ ra. Ở công trường cũng thế, khuân gạch được nửa chừng, viên gạch trên tay rơi xuống. Rầm một tiếng, vỡ tan.
Tôi nhìn những viên gạch vỡ dưới đất, cảm thấy đó chính là trái tim mình.
"Điền Xuân Sinh! Mày đang làm cái quái gì thế!" Tiếng m/ắng của quản đốc như sấm n/ổ bên tai: "Một ngày làm đổ bao nhiêu thứ rồi? Không muốn làm thì cút đi!"
Tôi cúi đầu, muốn nói xin lỗi, nhưng không thốt nên lời.
Vợ tôi bỏ đi rồi. Thật sự đã đi rồi.
Lão Trương chạy tới, đứng chắn trước mặt tôi: "Quản đốc, Xuân Sinh dạo này nhà có việc, anh đừng chấp với nó."
"Có việc? Có việc là được phá hoại đồ đạc à?" Quản đốc còn định m/ắng, Lão Trương tươi cười dỗ dành kéo anh ta đi.
Đợi quản đốc đi xa, Lão Trương quay lại nhìn tôi: "Xuân Sinh, mấy hôm nay cậu sao thế? H/ồn xiêu phách lạc, mấy hôm trước suýt bị thanh sắt rơi trúng mà cũng không biết tránh."
Tôi hít một hơi.
Vốn định nói không có gì. Nhưng trong lòng quá đắng cay. Nước mắt tự nhiên rơi xuống: "Lão Trương, tôi... tôi có lẽ mất vợ rồi..."