Phản Diện Đã Bị Phản Công

Chương 11

03/07/2024 16:20

11

Tôi nghi ngờ mình bệ/nh.

Gần đây thường giác tức ng/ực.

Nghĩ tới liền thấy buồn bực!

Chắc tiểu tử này cho giải quá nhiều đề khiến nhồi m/áu tim.

Nếu không, tại sao lại thấy chịu nghĩ về ấy?

Tôi thậm chí còn chưa tìm tính sổ, đến gặp trước.

Cậu chặn lớp trống mà đang kèm nói bằng ánh u ám:

"Ôn Tịch Bạch, hối h/ận rồi à?"

Tôi chạm mũi.

Đúng là chút hối h/ận.

Suy cho cùng, phải là người nhiều vậy, sợ mình sẽ ch*t đại mất.

Nhưng thừa điều đó.

"Không...tớ là ai chứ? hối h/ận được?"

Dù sao thì nếu cố gắng chăm sẽ tiền bố tôi, điều nghĩa là Tự, sẽ mở lòng tôi.

Thật là tự phụ!

Vậy thì kết cục Ôn phải thay đổi sao?

Quý tiến về phía mấy bước, đến tôi:

"Không hối h/ận, vậy tại sao mấy ngày lại tránh mặt tớ?"

Khoảng cách quá khiến chút ứng.

Tôi lùi lại một chút, vấp chân chiếc ghế phía rồi ngồi xuống.

Động lực ban vốn mạnh, trong nháy lại càng yếu đi.

"Tớ...tớ, tớ đ/au bụng hai ngày rồi, muốn nghỉ ngơi."

Tôi làm gì?

Tôi chỉ nói lung tung.

Quý mím môi, tỏ vẻ tin tôi.

Nhưng ta nói gì, chỉ đưa tay nâng cằm lên.

Tôi miễn cưỡng ngẩng lên theo ta.

"Hửm?"

Một giây tiếp Tự, người người mẹ nuôi dưỡng trở nên mạnh hơn rất nhiều, bóp cằm rồi lên.

Hôn...lên đây!

"Quý……"

Lúc còn mơ hồ, dùng đẩy ra.

Thân vẹo lung tung, trong chốc lát thả kéo đi đ/è xuống mặt bàn lau sạch.

"Ơ!"

Chân gi/ữa hai ch/ân tôi, gắt gao đ/è xuống.

Cậu đạo mà cường tôi.

Cắn nuốt hết hơi một cách liệt cường ngạnh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm