Gà Vương cứu chủ

Chương 14

13/12/2024 09:00

Tôi gi/ật b/ắn mình!

“Cái gì cơ?!”

“Bà rồi!” Đại Hoàng cất ám tai tôi.

Ầm!

Đầu tôi như có tiếng vang dội, ù không ngừng. Cả người da gà, đầu óc tê dại, luồng khí chạy dọc lưng.

Tôi cứng đờ cả chân, không phải làm gì.

“Sột soạt, sột soạt.”

Trong tối phòng tôi nghe thấy tiếng bước chân cọ xát với mặt đất ngoài.

“Sột soạt, sột soạt.”

Âm mỗi gần hơn, cuối dừng lại ngay trước tôi.

“Hà...”

Tiếng thở nặng nề vang lên, theo sau đó là âm rợn người:

“Cọt, cọt, cọt.”

Tiếng móng vuốt cào gỗ, từng nhát một, như muốn xuyên qua.

Cảm như những móng vuốt đó mạnh mẽ sắc hơn móng mèo, mỗi cào vang lên tiếng rít chói tai.

Đại Hoàng ghé tai tôi, nói nhỏ: “Ngừng thở, đi tới cửa.”

Tôi sợ hãi, không dám nhúc nhích.

“Nếu không nhìn thử, không chuẩn bị tâm lý, đợi khi phá xông vào, chỉ cách làm cho thôi!”

Đại Hoàng nói có lý!

Tôi nuốt khan, đôi chân r/ẩy như lết từng bước tới gần cánh cửa.

Cánh tôi là kiểu gỗ cũ, dày nặng, với gỗ chắn ngang.

Ở giữa cánh hở rộng nửa cm.

Qua tôi nhìn rõ hình phía ngoài!

Dưới trăng lờ mờ, hình tôi k/inh h/oàng:

Quần rá/ch mái tóc rũ rượi che khuôn mặt.

Làn da nhăn khô khốc, trông như vỏ cây đã hết nước.

Bà đang bám bằng những móng ngoằng, sắc nhọn, nhe hàm răng những chiếc nanh hoắt, miệng chảy ra thứ nước bẩn bốc mùi hôi thối.

Tôi nghe rõ rít qua cửa: “Thơm… người… thật thơm…”

Tôi h/oảng s/ợ lùi lại, nhưng khoảnh khắc, đôi đen ngòm, h/ồn chợt xoay chuyển, nhìn thẳng tôi qua cửa.

“Rầm! Rầm!”

Phát hiện ra tôi đang trong, lập tức cào sang cơ thể va mạnh cánh cửa.

Cơ thể đã hóa thành th* th/ể á/c m/a giống như cỗ máy không có cảm đ/au đớn, không đ/ập cửa.

Miệng mở lớn, không phả ra luồng khí tử thi kinh t/ởm.

Tôi che miệng, tiếng hét, lùi sâu trong, r/ẩy hỏi Đại Hoàng:

“Bây giờ… ta phải làm gì?!”

Đại Hoàng nhìn tôi, đôi rực phát sáng nói câu tôi gần như sụp đổ:

“Mở để vào.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm