Trong số những bệ/nh nhân đã được chữa khỏi, có một thầy tu.
Thầy bước lên bục, hỏi chúng tôi rằng sau này có luôn yêu thương nhau không.
"Dù nghèo khó hay giàu sang, dù bệ/nh tật, hay..."
Nói đến đây, thầy dừng lại, nhìn về phía Thẩm Vũ Đồng.
Ngập ngừng một lúc, trong ánh mắt vừa có sự nghi hoặc lại vừa đượm buồn.
Một lúc sau, thầy hỏi lại.
"Dù bệ/nh tật hay cái ch*t, hai người có luôn yêu thương nhau không?"
"Tôi..." Tôi vừa mở miệng, thì Thẩm Vũ Đồng đã giơ tay đặt lên môi tôi.
Anh cười khành khạch, bảo, thầy tu đừng nói đ/áng s/ợ thế, bệ/nh tật gì, ch*t chóc gì...
"Thầy cứ hỏi bọn tôi, lúc này có yêu nhau không, là đủ rồi."
"Ngay lúc này, thế là được."
Thầy tu chăm chú nhìn Thẩm Vũ Đồng, nhận ra anh ấy đang rất nghiêm túc.
Thầy quay sang tôi: "Bác sĩ Dư, thế này được chứ?"
Mắt tôi cay cay.
Không thể đồng ý, cũng chẳng nỡ từ chối.
"Vâng."
Thầy tu gật đầu.
"Vậy, Thẩm Vũ Đồng và Dư Tiểu Đào, hai người có nguyện dưới sự chứng kiến của tôi, kết thành vợ chồng không?"
"Và hứa với tôi rằng, ngay lúc này, hai người sâu đậm yêu thương nhau, và chỉ yêu mỗi đối phương."
"Tôi nguyện ý."
"Tôi nguyện ý."
Trên bãi cỏ vang lên khúc nhạc thiêng liêng.
Cuối cùng tôi cũng không kìm được nước mắt.