14.

Khi tôi thức dậy vào nửa đêm, ngoài cửa sổ trời đang mưa tầm tã.

Trong một khoảnh khắc, tôi không thể phân biệt được nước trên mặt mình là nước mưa hay nước mắt.

Giang Ngọc Nhiên đang nằm bên canh tôi, anh ngủ rất anh tĩnh.

Tính khí của anh bây giờ càng ngày càng trở lên kì lạ hơn.

Luôn có một chút không chắc chắn và luôn cần được dỗ dành.

Sau ngần ấy năm, vị trí của hai chúng tôi dường như bị đảo ngược.

Anh ấy ngày trước luôn chiều chuộng tôi đổi lại bây giờ tôi luôn là người dỗ dành anh ấy.

Tôi cảm thấy tiếc cho anh.

Có một vết s/ẹo rất dài ở cổ.

Anh ấy đã suýt c/ắt phải động mạch.

Khi tình yêu của tôi trở lên mãnh liệt, tôi đã dũng cảm hôn lên v/ết s/ẹo đó.

Anh ấy nói tôi chỉ đang giả vờ giả vịt.

Tôi chỉ nhíu mày mà không nói gì.

Anh ấy thường kéo lấy cằm tôi mà hôn.

Một nụ hôn h/ung h/ãn và t/àn nh/ẫn, như một con sói đói đang xâ/u x/é con mồi của mình.

“Ai cũng có thể th/ương h/ại tôi, nhưng cô thì không có tư cách đó đâu Thịnh Mặc.”

Tôi chỉ có thể thấp giọng nói: “Đ/au…”

Anh ấy đột nhiên ngừng lại và im lặng một lúc lâu.

Cho tới rạng sáng, anh ấy là người lên tiếng trước và kể với tôi rằng vết s/ẹo này có từ những ngày đầu anh ấy tới Miến Điện, anh ấy đã đắc tội với ai đó và bị đ/âm một nh/át.

Anh ấy gần như đã ch//ết.

Anh nói rằng: “Tên đó đã ch//ết rồi. Tôi đã tự mình b/ắn ch//ết anh ta và cả gia đình anh ta.”

Anh ấy đã học được rất tốt cách c/ắt cỏ và nhổ cỏ tận gốc.

Bàn tay anh ấy mân mê chiếc bật lửa, cười mỉa mai nói:

“Đừng b/ắt n/ạt người không còn thứ gì cả. Tại sao luôn có những kẻ ng/u ng/ốc không hiểu điều này.”

Đừng đụng đến người không còn thứ gì cả.

Nhìn xem, anh ấy vẫn còn nhớ những gì mà tôi nói lúc đó.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm